“Đường gia có phải ức h.i.ế.p người ta quá đáng rồi hay không?” bà Ngô mang theo con trai đi ra ngoài, đáng lẽ định đi tới công ty, kết quả liền thấy một màn như thế, người hôm qua còn thân thiết bên cạnh con trai mình hôm nay liền cùng một người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp?
“Đã sớm nghe qua con gái nhà họ Đường trí óc không được, không biết xấu hổ, nhưng đêm qua nhìn thấy đoan trang hào phóng ta còn tưởng chỉ là tin đồn! Bây giờ thế mà liền cùng người đàn ông khác làm như thế trước mặt mọi người!”
Bà Ngô tức giận, chụp một tấm ảnh, gửi cho mẹ Đừng.
“Con trai của tôi dù cho không đủ ưu tú nhưng cũng không tới mức bị người khác chơi đùa đến mức này.”
Mẹ Đường đang ngồi ở nhà uống trà, nhìn đống quần áo đắt đỏ được đưa tới, chuẩn bị định chọn hai bộ cho Đường Hòa, điện thoại rung lên, bà nhìn, là Ngô phu nhân.
Mẹ Đường không thể hiểu, nhưng theo bản năng cảm thấy không đúng ở đâu đó, bà hoảng sợ mở ra, vừa nhìn, tay run lên, Đường Hòa cùng một người đàn ông đang ôm nhau, cái tư thế kia, dù nói chỉ là một cái ôm lịch sự cũng khó.
“Quân Lê, để tôi hỏi Đường Hòa trước đã, có thể chỉ là hiểu lầm.”
Bà đã gửi tin nhắn qua nhưng lại phát hiện tin nhắn bị từ chối nhận, đối phương đã kéo bà vào blacklist, bà hoang mang mà gọi điện cho Đường Hòa nhưng Đường Hòa cũng không nhận.
Ngô Phàm nhìn bóng dáng hai người kia, sắc mặt không tốt lắm, Đường Hòa có sắc đẹp, khí chất tốt đẹp, người cũng rất thông minh, là lựa chọn tốt nhất kết hồn, kết quả thế mà lại đi chọn một kẻ nhà nghèo?
Đây không phải là đang đánh vào mặt anh ta hay sao.
Đường Hòa đã nắm tay Chu Hòa một lát rồi rời đi.
Bên kia, lúc Trừng Trừng trở lại, Quý Mân đang dự hội nghị online, cô ngoan ngoãn ngồi ở một bên, hai tay chống cằm nhìn, rèm cửa đã được kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào, Quý Mân đã thay một thân áo sơ mi màu đen, biểu cảm lạnh nhạt, âm thanh trầm thấp mát lạnh, mang theo chút nghiêm túc.
Tầm mắt Trừng Trừng từ gương mặt tinh xảo kia chậm rãi đi xuống, dừng lại trên đôi tay kia, sạch sẽ lại mang theo sức mạnh.
Nửa tiếng sau, cuộc gọi đã kết thúc, Quý Mân xoa nhẹ ấn đường, buông tay nhìn qua, Trừng Trừng lập tức ôm hộp cháo chạy tới, Quý Mân một tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực, cằm gác trên đỉnh đầu cô, trong đầu cứ hở ra là lại thất thần như thế.
“Sao em nhanh thế?”
Trừng Trừng dựa vào trong n.g.ự.c anh, thuận tiện mở hộp cháo ra: “Nhớ anh, liền quay lại.”
Nghe thế, bàn tay Quý Mân đang ôm cô siết chặt, bỗng nhiên có chút thấu hiểu cái câu “từ đây quân vương không lên triều.” kia.
Trừng Trừng cũng không biết mọi chuyện sao lại phát triển như thế này.
Vốn chỉ muốn cho anh ăn nhiều thêm mấy miếng cháo nhưng bây giờ chuyện ăn cháo lại bị gác lại, suy nghĩ cuối cùng của cô chính là đợi lát nữa cháo sẽ không bị nguội chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-88.html.]
Sau đó, dần dần cô từ ngồi trên đùi Quý Mân lại chậm rãi không chống đỡ được, bị đặt dựa vào sô pha, cái tay trên eo kia ôm chặt lấy cô, răng môi cũng sớm bị tách ra, quanh quẩn chóp mũi tất cả đều là hương vị của Quý Mân.
Hai tay Trừng Trừng khẩn trương nắm lấy quần áo anh, khẽ hừ một tiếng, hô hấp Quý Mân càng trở nên nặng nề, mở đôi mắt sâu thẳm nhìn người gần trong gang tấc.
Trừng Trừng thở gấp, khuôn mặt vùi vào bả vai anh.
Từ sau lần đó, số lần hình như không khỏi nhiều lên.
“Anh không tiếp tục họp sao?” âm thanh cô uể oải, Quý Mân lần nữa kéo cô ngồi dậy, ấn vào trong lồng n.g.ự.c mình: “Tạm thời không cần.”
Trừng Trừng: “A.”
Sau đó cô lại nghịch cúc áo của anh, cô phát hiện ra cúc áo của Quý Mân đều giống như tác phẩm nghệ thuật.
Quý Mân một tay ôm Trừng Trừng, một tay cầm túi thuốc trên bàn, lấy ra một viên con nhộng, cho vào trong miệng, lại lấy cốc nước, uống một ngụm, nuốt thuốc xuống, viên thuốc con nhộng vừa mới theo yết hầu đi xuống, anh nhíu mày, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện kia, anh nhìn về người như không có xương bên trong n.g.ự.c mình.
“Há mồm.”
Trừng Trừng hoang mang ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện khuôn mặt người này vừa rồi còn đang ôn nhu lúc này đã tràn đầy sự nghiêm túc.
Trừng Trừng: “???”
Giây tiếp theo, bàn tay kia cầm viên thuốc đẩy vào trong miệng cô.
Trừng Trừng ngây ra, Quý Mân lại cầm lấy nước trên bàn, đặt lên bên cạnh miệng cô.
Trừng Trừng thành thật uống xong rồi nuốt thuốc xuống.
Ngón tay Quý Mân lau vệt nước bên môi Trừng Trừng đi, sau đó dừng lại ở khóe môi cô, nghĩ ngợi rồi nói: “Trước hết hai ngày tới đừng tới tìm anh.”
Trừng Trừng kinh sợ, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt qua nhanh như thế sao?
Quý Mân hôn lên trán cô: “Chờ anh hết bệnh rồi lại nói.”
Trừng Trừng nắm quần áo anh, ngẩng đầu lên, hôn lên khóe môi anh: “Không, từ nhỏ sức khỏe em rất tốt.”
Quý Mân hít một hơi thật sâu, mắt thấy Trừng Trừng định tiến tới một lần nữa, anh đứng dậy, kéo người ngồi dậy, một tay đặt ở bên hông cô, đẩy ra ngoài.