Tiền Vưu Vưu: “Sau đó? Cha mẹ cậu ghét bỏ quá nhỏ?”
Trừng Trừng đi vào cửa hàng nội thất, đứng ở trước một chiếc giường: “Không phải, là tớ ghét bỏ quá nhỏ.”
“Hả?”
“Ngộ nhỡ anh ấy muốn ngủ lại, anh ấy cao như thế thì tớ có thể không để lại giường của mình lại cho anh ấy sao? Thế thì chiếc giường ngủ kia nhất định là của tớ, tớ ngủ lại thích lăn, lần trước mấy lần suýt chút nữa lăn xuống giường. Dù sao tới cũng phải đề phòng chu đáo một chút.”
Đầu bên kia, Tiền Vưu Vưu khó có khi cảm thấy mê man: “Cậu mua giường là để tiện cho anh ta ở lại?”
Trừng Trừng nhìn trúng chiếc giường đó, hình như có chút lớn quá: “Đúng thế.”
Tiền Vưu Vưu: “Nhưng anh ta cũng đã ngủ lại rồi thì cậu dám chắc chắn đến lúc đó hai người sẽ ngủ hai giường chứ?”
Trừng Trừng bỗng nhiên ngẩn người, không ngủ hai giường thì là….
Khuôn mặt Trừng Trừng đỏ lên, liếc mắt nhìn chiếc giường, vội vàng chạy ra ngoài, so với lúc ở ven đường nhìn thấy giường thi gương mặt có chút nóng hơn.
Cuối cùng cô chạy lên xe, sau đó về nhà, coi như không hề có chuyện gì xảy ra!
Tài xế: “???”
Nhanh như thế sao?
Bên kia, bầu không khí Đường gia cực kỳ áp lực, “Bốp” một tiếng, một bàn tay vung lên.
Vài phút sau, Đường Hòa đứng ở bên ngoài cửa lớn của Đường gia, tên mặt đau rát, cô ta hoảng hốt nhìn người nhà cách song sắt cửa nói, khuôn mặt xanh mét của cha cô ta và ánh mắt thất vọng khi ông nội nhìn cô ta.
Sau đó hai người xoay người đi vào nhà.
Cô ta lại bị đuổi ra khỏi nhà sao?
Đường Hòa nghĩ tới bộ dạng kiếp trước tứ cố vô thân của mình, đầu ngón tay lạnh buốt, cả người sinh ra một nỗi sợ hãi.
Một lát sau, mẹ Đường mới lén lút đi ra, bà đau lòng, Đường Hòa đã từng phải chịu nỗi oan ức thế này bao giờ?
“Mẹ, con …. Không sao.” Đường Hòa cố gắng ép sự khủng hoàng trong lòng xuống, đứng ở ven đường, gió lạnh run người thổi tới, lúc này, cuối cùng cũng có một chiếc taxi đi tới, sau đó dừng lại cách đó không xa, trên xe có một người đàn ông bước xuống, sau khi nhìn thấy cô ta thì nhanh chóng bước nhanh về phía cô ta.
Sự khủng hoảng trong lòng Đường Hòa cho đến khi nhìn thấy Đường Hòa thì nháy mắt cuối cùng cũng tiêu tán hơn nửa, cô ta lựa chọn không sai, bất luận cô ta ở đâu, khi nào mà yêu cầu anh ta thì Chu Hòa đều sẽ chạy tới.
Mẹ Đường cũng thấy được, nhưng bà đối với Chu Hòa không thể thích cho nổi, đây là người đàn ông khiến cho Đường Hòa quyết liệt với người nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-90.html.]
“Tiểu Hòa!” mẹ Đường khóc, “Con cẩn thận suy nghĩ lại đi, bây giờ con chịu thua với bố của con thì con vẫn sẽ là đại tiểu thư của nhà họ Đường.”
Đường Hòa nhìn về phía Chu Hòa, cuối cùng kiên định mà lắc đầu: “Mẹ, con đã dại qua một lần, theo đuổi Quý Mân mà bản thân cuối cùng cũng không còn lại gì, mà chưa từng chú ý tới người bên cạnh, lần này, con không nghĩ tới muốn bỏ lỡ nữa.”
Chỉ là cô ta không nghĩ tới cô ta vẫn giống như kiếp trước mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Trong lòng Đường Hòa nói không sợ hãi thì là giả nhưng lần này có Chu Hòa ở bên cạnh cô, người này kiếp trước đã vì cô mà điên cuồng.
Hơn nữa đời này có thể cùng Chu Hòa phấn đấu, không cần phải giống như kiếp trước, bời vì Trình gia có ân với Chu Hòa mà dẫn tới việc cô ta lần nữa bị bị ép ra nước ngoài.
Mẹ Đường biết bản thân không thể lay chuyển được cô ta đánh phải vụng trộm mà đưa một tấm thẻ cho cô ta.
Trong lòng Đường Hòa một trận cảm động hốc mắt hơi đỏ lên.
Trường Sương Lâm.
Lớp trọng điểm cuối cùng cũng tan học, so với bình thường thì muộn hơn tầm nửa tiếng.
Trình Nặc dọn dẹp sách vở xong cùng mấy người bạn chuẩn bị về nhà, bọn họ mới đi ra khỏi lớp không lâu thì đột nhiên ở đằng sau có một thiếu niên đụng vào bọn họ nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
“Trình Nặc, tên họ Đường kia lại làm sao vậy? Táo bạo như thế?” một người xoa bả vai.
Trình Nặc khoác balo lên lưng: “Mặc kệ cậu ta.”
“Cùng đúng, dù sao chúng ta và cậu ta cũng không phải người cùng một thế giới.”
“Nói, sao bây giờ cậu lại tham gia thi đấu? Trước kia không phải đều ghét bỏ bảo phiền sao?”
Đám người cùng nhau đi ra ngoài, sắc trời tối đen, người ở ký túc xá trường cũng không ít, về nhà như bọn họ lại ít hơn rất nhiều.
Trình Nặc: “Tôi đã làm nhiều đề như thế, không tham gia một chút thì không phải lỗ c.h.ế.t à?”
“Tôi muốn biết tại sao cậu lại đi làm đề? Không giống cậu nha.”
“Cho dù cậu không dựa vào cái con đường thi đấu này thì tương lai không phải cũng sẽ có trường tuyển thẳng hay sao?”
Trình Nặc nhấp môi dưới, nói: “Bởi vì chị gái tôi mê trai.”
Một người bên cạnh kinh sợ: “Chị gái cậu thích dạng con trai nào?”
Trình Nặc nhớ tới đóa hoa ở trên núi cao kia, lại bổ sung: “Người đàn ông mà chị ấy không thể chạm tới.”