Cô cảm thấy hình như tắm quá mức vội vàng nhưng cô đã ra ngoài, trước mắt là ngọn đèn trên cao của căn phòng tốt nhất trong khách sạn, không bật đèn nhưng cũng không thể che nổi sự huy hoàng tráng lệ ở phía sau.
Cô nhìn về phía Quý Mân, tầm mắt tối tăm, cô vẫn cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của anh, một lát sau, căn phòng to như thế truyền tới âm thanh không ngừng.
Bên ngoài, vệ sĩ nhìn cún con bên chân, ngồi xổm xuống móc ra đồ ăn cho chó ở trong túi, hai ngày nay Quý Mân không ở đây đều do anh ta chăm sóc.
Đầu óc Đường Hòa dường như không thể hiểu được, ngơ ngẩn nhìn cánh cửa kia.
Đó là Quý Mân sao?
Anh kéo tay Trừng Trừng?
Bọn họ đi vào?
Lúc này Chu Hòa cũng đứng tại chỗ, tất cả sự tự mãn vừa rồi của hai người đều đổi bằng hành vi đến nhìn cũng không thèm nhìn của người khác một cái, trực tiếp đi vào.
Mặt trời trên cao dần ngả về phía tây, bức mành nặng dày trong phòng vẫn còn được che kín. Âm thanh bên trong nhỏ dần, sau Trừng Trừng lần nữa được đưa đi tắm rửa sạch sẽ, vừa nằm xuống giường đến động cũng không muốn động, một tay Quý Mân ôm cô vào trong ngực, thấy bộ dạng cô cực kỳ mệt mỏi giống như đang muốn ngủ, nhìn đồng hồ.
“Nên ăn cơm chiều rồi.”
Đầu Trừng Trừng nhắm thẳng về phía ổ chăn vào chui vào.
Quý Mân bất đắc dĩ, sau đó một tay sờ tới đồ vật trên ngực, anh nhớ rõ thứ này ở chỗ Trần Tự mà sao đột nhiên lại ở chỗ này của anh?
Trừng Trừng nằm bò, động cũng không muốn động, trước mắt xẹt qua đôi bàn tay đang cầm kia, đầu ngón tay đang thưởng thức chiếc nhẫn, bỗng nhiên cô lại nhớ tới đôi bàn tay này lúc chiều đã làm gì mình.
Mặt cô chôn trên người Quý Mân: “Anh nghịch nó làm gì!”
“Anh nghĩ xem cái thứ này nằm trên người anh từ bao giờ?” Quý Mân cau mày.
Trừng Trừng nghe thế chậm rãi ngẩng đầu: “Cái thứ này làm em bị cộm cả buổi trưa mà giờ anh mới phát hiện ra? Chẳng lẽ anh cũng chưa phát hiện ra là nó thật sự rất cộm người sao?” trên lý thuyết thì cô thấy cộm anh cũng phải thấy cộm mới đúng.
Quý Mân không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Đầu Trừng Trừng ngay lập tức rụt trở về lần nữa, đôi mắt sáng kia đang nói cô ở trong n.g.ự.c anh, anh vội vàng mở rộng lãnh thổ, lấy đâu ra thời gian chú ý đồ vật nhỏ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-94.html.]
Âm thanh Trừng Trừng nhỏ bé: “Lúc trên xe.”
Quý Mân sửng sốt, sau đó ngón tay lập tức ngày một nặng nề.
Lúc trên xe ý của cô chính là thế này sao?
Quý Mân ôm cô vào lòng, im lặng, đầy ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ dành cô đi ngủ, lúc này Trừng Trừng mới dần thiếp đi.
Quý Mân thấy cô đã ngủ, đứng dậy, mặc xong quần áo ra khỏi phòng, vệ sĩ bên ngoài đi nói muốn nói gì đó, đáy mắt anh lạnh nhạt, đi về phía phòng bên cạnh, bên trong có một nam một nữ sắc mặt tái nhợt dường như lung lay sắp đổ?
Quý Mân ngồi xuống, biểu cảm lạnh nhạt: “Nghe nói hai vị hao tốn hết tâm tư muốn gặp tôi sao?”
Trong đầu Đường Hòa vẫn trống rỗng như cũ, theo thời gian trôi qua thì cả người cô ta như đang bị nướng chín.
Cô ta nhìn qua, âm thanh Quý Mân vẫn xa cách như cũ, thậm chí thêm chút kiêu ngạo, mỗi động tác biểu cảm đều giống như đang muốn nói với bọn họ rằng chúng ta không phải người cùng một thế giới.
Nhưng người này vừa rồi còn rõ ràng rất thân thuộc với Trừng Trừng, hơn nữa từ giữa trưa cho tới buổi chiều, thậm chí sau khi đi ra quần áo cũng đã được đổi.
Anh…. cùng với Trừng Trừng…
“Chu tiên sinh.” Quý Mân đánh giá Chu Hòa, người đàn ông không được tính là đặc biệt đẹp, nhiều lắm chỉ được coi là ngũ quan đoan chính.
Chu Hòa cắn chặt răng, đột nhiên gọi, anh ta ngẩng đầu, người đàn ông đang ngồi, tư thế tùy tiện, đáy mắt mang theo ý lạnh, đó là ánh mắt chiếm hữu của người đàn ông đối với người phụ nữ của mình, cùng với đó là sự địch ý.
“Quý tiên sinh.” Chu Hòa cảm nhận được chênh lệch cực kỳ lớn, anh ta cứ nghĩ có thể khiến cho Trừng Trừng hối hận.
“Tôi….”
Những thứ Chu Hòa vốn đã chuẩn bị để nói lúc này một chữ cũng không nên lời, tầm mắt anh ta dừng lại trên cổ áo của Quý Mân, bên cạnh xương quai xanh có một dấu cắn cực kỳ rõ ràng.
“Anh cảm thấy tôi rộng lượng như thế sao?” Quý Mân gần như có thể đoán được ý đồ bọn họ tới đây nhưng….
Quý Mân đánh giá Chu Hòa, anh cũng không rộng lượng đến mức có thể chống đỡ được người yêu cũ của bạn gái.
“Loại người như anh tôi cũng đã thấy không ít, chỉ một mình anh có thể tạo ra một thứ như thế, thật sự quả là nhân tài, có điều, còn lâu nữa mới có thể khiến cho tôi phóng tầm mắt đến.”
“Cho nên, cách xa Trừng Trừng một chút.” Quý Mân nói xong, đứng dậy, cũng mặc kệ bộ dạng bị đả kích của hai người đằng sau mà đi mua quần áo cho Trừng Trừng.