Chân Trừng Trừng mềm nhũn, vội vàng túm Quý Mân lên, đẩy anh vào phòng mình: “Tủ quần áo ở kia! Mau trốn vào!”
Quý Mân nhíu mày, đang định nói cái gì đó thì “rầm” một tiếng, cửa trước mắt bị đóng lại rồi.
Quý Mân: “….”
Giây tiếp theo, cửa lại mở ra, quần áo anh đặt ở trong nhà tắm cùng áo khoác bên ngoài đều bị ném vào.
“Rầm” một tiếng, đóng lại.
Một tay Quý Mân lấy áo khoác mình, nhìn quần áo trên mặt đất, lại nhìn về phía tủ quần áo của Trừng Trừng.
Anh có loại cảm giác như bị bắt gian vậy, anh đi về phía tủ quần áo.
Trừng Trừng xác định trừ phòng cô thì không có chỗ nào khác có dấu vết của Quý Mân, yên tâm mà mở cửa.
“Bố, sao bố tự nhiên tới đây?”
Trình Châu xách theo đồ đạc tới: “Hả? Không phải bố một tuần tới một lần sao?”
Trừng Trừng: “….”
Một tuần một lần đúng là không sai, nhưng thời gian mỗi lần tới đều không giống nhau.
“Tới đây, cầm lấy cơm đi, con đó, sao lại để dì làm nhiều như thế? Ăn hết không?” Trình Châu ước lượng thức ăn kia, không biết còn tưởng con gái ông có một cái dạ dày lớn nữa.
Trừng Trừng xách theo cơm, trong lòng trống rỗng: “Cất đi để sáng mai…”
Bỗng nhiên, trái tim Trừng Trừng đột nhiên dừng lại, chỉ thấy cha cô đang ngồi đổi giày, trên giá giày, giày Quý Mân còn ở đó.
Cô quên không dọn!
Trình Châu cởi giày, trên giá giày vốn có giày dự phòng của ông và Trình Nặc, khóe mắt ông liếc đến giày trên giá, có chút hoang mang, trước kia vị trí này chật chội như thế sao?
Ông giơ tay, đem một đôi giày trong đống giày, đặt xuống, lại đặt giày mình vừa mới cởi ra lên.
Trừng Trừng: “….”
Lại đột nhiên cảm thấy may mắn vì cha cô nghĩ ít.
Trình Châu cũng không kịp phản ứng lại, xách đồ ăn lên, đi về phía tủ lạnh nhà cô.
“Bố có làm chân gà với cổ vịt cho con, còn có một chút trái cây.”
Trừng Trừng đặt cơm của dì đã làm nên bàn, lấy một phần ra, còn một phần thì để chút nữa cho Quý Mân ăn.
Điện thoại vang lên, Trừng Trừng nhìn, là Quý Mân gửi tới.
“Tủ quá nhỏ, không đặt vào được.”
Trừng Trừng: “Vậy anh tùy tiện mà đợi chút, bố em bình thường cũng không vào phòng em.”
Quý Mân: “Khóa phòng em bị hỏng rồi, em có chắc là bố em không mở cửa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-96.html.]
Trừng Trừng không quản người bên trong kia, hỏi bố: “Đúng rồi. Bố, khi nào mẹ về?”
Mẹ cô lại đi công tác.
Trình Châu nhét đồ đầy vào tủ, quay đầu lại: “Hình như đã quá hai ngày so với đã nói trước.”
Trừng Trừng nhìn về phía phòng mình, chờ sau khi mẹ cô về thì nhanh chóng mang về nhà giới thiệu một cái, như thế thì lần sau không cần phải trốn tránh một cách đáng thương như thế nữa.
Trình Châu nhét xong đống đồ vào trong tủ, hộp đựng chân gà không đóng chặt khiến cho tay dính đầy dầu mỡ, vì thế, định vào trong nhà vệ sinh rửa cái tay.
Trái tim Trừng Trừng nhảy lên, xác định mình đã đem mọi đồ đạc của Quý Mân dọn đi lúc này mới yên tâm ngồi xuống, miệng nhỏ ăn cơm.
Cha cô hẳn là không phát hiện ra đâu.
Trong WC, Trình Châu vừa mới lấy nước rửa tay ra, xoa xoa bọt, sửng sốt, sao trong không khí lại có mùi sữa tắm?
Trình Châu cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, Trừng Trừng hình như không hề tắm, nhưng phòng tắm lại ướt, còn mang theo mùi sữa tắm?
Ông hoang mang rửa xong ray, đi ra nhìn thấy hộp cơm trên bàn để dành cho bữa sáng, số lượng kia hình như có chút nhiều?
Cảm giác như lượng ăn dành cho hai người vậy, hơn nữa lượng cơm người kia ăn còn nhiều hơn Trừng Trừng nhiều.
Trình Châu nghĩ ngợi, con gái ông sẽ không giấu người đó chứ?
Giây tiếp theo, Trình Châu cảm thấy mình có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi, con gái ông bắt bẻ như thế sao có thể mang đàn ông về nhà qua đêm.
Ông lắc đầu, tiện tay mở cửa phòng Trừng Trừng, ông chỉ tiện tay kiểm chứng lại thôi.
Bên trong, trên giường sạch sẽ thơm tho có một người đàn ông đang ngồi, còn mặc áo ngủ, tay cầm quyển sách chậm rãi đọc, giống như đang nghỉ phép bên ngoài, cách anh không xa ở trên ghế còn có vài bộ quần áo ngủ.
Trình Châu đóng cửa lại, đôi mắt trợn to lên, Trừng Trừng nghe được âm thanh mở cửa khiếp sợ mà quay đầu, sau đó nuốt miệng cơm xuống.
“Bố….”
Trình Châu lại lần nữa mở cửa, nhìn, người đàn ông kia đã đi xuống giường, đi tới trước mặt ông, dáng người cao lớn, khuôn mặt kia cực kỳ tuấn tú, có chút giống thằng nhóc hàng xóm nhà ông.
“Cháu chào chú.” Quý Mân nói.
Trình Châu im lặng mà lùi sang một bên nhường đường cho anh.
Trừng Trừng chạy tới, một tay vụng trộm mà nắm tay áo của anh.
“Vì sao anh lại không khóa cửa?”
Quý Mân rũ mắt: “Khóa rồi nhưng hình như nó bị hỏng rồi. Không thì em cho là lần trước sao em có thể thuận lợi mà đi vào như thế?”
Anh đi ngủ vẫn luôn khóa cửa.
Trừng Trừng: “….”
Trình Châu đứng ở cạnh tưởng, ngây ra.
Lần trước?
“Bố?” Trừng Trừng cẩn thận gọi, quả nhiên, Trình Nặc cũng chưa nói cho ông, không thì sẽ không có cái biểu cảm này.