Một lát sau, ba người ngồi xuống bàn ăn, Trình Châu cầm chén trà, chậm rãi nhìn về phía Trừng Trừng.
“Trừng à, con còn nhớ rõ tự mình nói thẳng thắn với mẹ, còn nữa, bố không thấy cái gì hết.”
Trình Châu nói xong trộm liếc về phía Quý Mân, đứa nhỏ của phụ huynh nhà bên là con lợn hay cải trắng?
“Chú?” Quý Mân hô lên, Trình Châu vội vàng thu tầm mắt, đứng dậy: “Bố đi dây!”
Trừng Trừng đưa cha mình ra đến cửa, Trình Châu lưu luyến từng bước, dù sao cũng chưa suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc con gái nhà ông là con heo hay là nhà hàng xóm?
Trừng Trừng quay đầu, mệt tâm: “Anh cũng có thể đi rồi.”
Một tay Quý Mân đóng cửa lại, ngả người đi vào bên trong cửa: “Bây giờ anh đi còn có ý nghĩa gì sao?”
Trừng Trừng nhìn áo ngủ trên người anh, trong đầu lướt qua dòng chữ xong rồi, không ý nghĩa, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Sao lại cứ phải là hôm nay?
Đổi thành ngày nào đó lúc Quý Mân đang chỉnh tề đều được mà!
“Chúng ta tới tính toán một chút. Vì sao bố em còn chưa biết sự tồn tại của anh?”
Ngón tay nhỏ bé của Trừng Trừng đếm ngày, nếu như cô nhớ không nhầm thì ngày bọn họ xác định quan hệ hình như còn chưa được một tuần, không giới thiệu hẳn là rất bình thường mà?
Trừng Trừng ngồi lên sô pha, đầu ngón tay Quý Mân cởi một cúc áo: “Tiếp tục.”
Trừng Trừng: “???”
Hai ngày tiếp theo, Trừng Trừng phát hiện ra áo ngủ cô mua cho Quý Mân không thể nào nằm trên người Quý Mân lâu được.
Cũng may, Tưởng gia gửi thư mời tới, Trừng Trừng cuối cùng dưới khuôn mặt đen xì của Quý Mân mà dọn vài món đồ ngủ, thuận hiện khóa vào, sau đó yên tâm chuẩn bị cho bữa tiệc từ thiện của nhà người ta.
Quý Mân nhìn thư mời kia: “Đến lúc đó em có muốn mua cái gì không?”
Trái tim Trừng Trừng đột nhiên treo lên, quên mất, bữa tiệc này đến để tiêu tiền!
Trừng Trừng xoa trái tim, trước tiên cô hỏi danh sách đồ từ chỗ con gái nhà họ Tưởng, ghé vào n.g.ự.c Quý Mân bắt đầu chọn thứ rẻ.
Một tay Quý Mân ôm người một tay gõ trên bàn phím laptop bắt đầu tăng ca làm việc.
Trừng Trừng chọn tới chọn lui hát hiện mọi người đều là kẻ có tiền, chỉ có cô là người nghèo, cô nhìn nửa ngày cuối cùng nhìn trúng một đôi cúc áo nam được nạm đá quý.
Nhìn khá rẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-97.html.]
Cô hỏi người ta: “Đến lúc đó đấu giá nhiều hay ít?”
“Cô thực sự muốn mua sao? Cô nhóc Tưởng gia kinh ngạc, gửi tin nhắn đáp: “Tầm trên dưới hai vạn đi.”
Nhưng món đồ này thích hợp với người đàn ông trẻ tuổi, Trình gia có hai người một người bốn năm, một người mới có mười mấy, ai cũng không dùng được.
Cô gái lập tức hiểu ra, cô đây là còn có người tình.
“Cho dù cô không mua cũng không sao, tôi làm nũng một cái, bố tôi xác định hợp đồng không có vấn đề mới đưa hợp đồng cho cậu, hơn nữa, lần này là mẹ tôi tổ chức bọn họ hai người một chính trị một thương nhân, còn bằng mặt không bằng lòng, căn bản mặc kệ sự nghiệp người kia.” Cô gái nhà họ Tưởng bổ sung thêm cô ấy đưa thư mời cũng không tính để cô tiểu tiền.
Trừng Trừng nhìn đôi cúc áo kia, xách tay áo Quý Mân lên nhìn, tuy rằng có chút không bằng cúc áo bây giờ của anh, hơn nữa người ta cũng cảm thấy không cần nhưng cô vẫn nên có chút lễ nghĩa! Như nào cũng cần phải tham gia ủng hộ hoạt động của người ta!
“Không, tôi cảm thấy nó rất hợp với bạn trai tôi.”
Hai vạn, đến lúc đó căng nhất là lên đến mười mấy vạn, may mắn thì có lẽ không tới mười vạn, cô miễn cưỡng cũng có thể mua.
“Ồ? Cô có bạn trai?” đối phương kinh ngạc một trận, thấy Trừng Trừng khăng khăng muốn mua, cũng mặc kệ cô có mua hay không.
Trừng Trừng giơ ảnh chụp đưa cho Quý Mân xem: “Anh thích, đúng không?”
Quý Mân rũ mắt đáy mắt khó có được mang theo chút hoang mang.
Trừng Trừng nâng người hôn qua, hôn xong hỏi: “Thích, đúng không?”
Một tay Quý Mân mơn trớn khóe môi, chưa kịp nói gì khác.
Trừng Trừng gật đầu: “Nếu anh thích thì lúc đó em sẽ mua nó!”
Dù sao cô cũng chỉ mua nổi cái này.
Quý Mân: “???”
Trừng Trừng thu lại điện thoại, ghé vào trong n.g.ự.c anh.
Quý Mân đưa tay xoa bóp ấn đường, sự nghiệp của bạn gái, anh phải ủng hộ, đúng không?
Buổi tối Trừng Trừng thay xong lễ phục, cầm thiệp mời liền đi tới bữa tiện.
Quý Mân đối với loại tiệc thế này không hề cảm thấy hứng thú, nhìn chung cư tối đen càng không có hứng thú một mình chờ đợi, anh quay về công ty, lựa chọn tăng ca.
Nhân viên trong công ty đang chuẩn bị tan làm bỗng nhiên không biết bản thân có nên tan làm hay không, yên lặng ngồi lại về chỗ.
Tận đến khi trời hoàn toàn tối đen, Quý Mân xử lý xong đống công việc chồng chất, thư ký đẩy cửa mà vào.
“Quý tổng, có người nặc danh gửi tới tài liệu về Đường gia.” Trong văn phòng, thư ký nhìn tài liệu trong di động: “Hơn nữa còn có liên quan đến Trình tiểu thư.”