“Đường gia có tiền có thế, sợ cái gì?” Tưởng Tĩnh đối với chuyện của Đường Hòa cũng không có hứng thú lắm, bà bây giờ bắt đầu nghỉ ngờ có phải mình cắt xén quá nhiều tiền của con nhóc kia rồi hay không mới khiến con nhóc kia keo kiệt như thế?
“Cúng đúng. Cô gái gả thấp thì cũng có cái tốt của gả thấp.”
“Đường Hòa thích Chu Hòa, thì kiểu gì cũng tốt hơn so với thích Quý Mân chứ?” Tưởng Tĩnh bổ sung.
Người đi cùng: “Hả?”
“Dù cho là Quý Mân kia thực sự nhìn trúng Đường Hòa lúc ban đầu còn tốt, một thời gian sau, hết rồi thì Đường gia có thể tính sổ được cho cô ta hay sao? Đường Hòa cũng coi như khó có lúc thông minh.” Tưởng Tĩnh nói xong liền nhớ tới nhóc con nhà mình hình như cũng nên cẩn thận, có điều chuyện trong nhà hàng của con nhóc kia hình như cũng không tồi, tuy có chút ít tuổi nhưng trong mắt chỉ có kiếm tiền, không có phụ nữ, loại người này sau này khả năng ngoại tình rất thấp.
Người đi cùng: “Cô nói hình như cũng có lý?”
Tưởng Tĩnh nhìn con mắt của con nhãi kia, cũng may, nhóc con đã tự mình hiểu ra, biết không với được liền từ bỏ.
Trừng Trừng lấy được cúc áo cả người liền yên tâm.
Một bên, Tiền Vưu Vưu đối diện với người thích kiếm tiền đến mất nhân tính hơi kinh ngạc.
“Cậu cũng đã lấy được tới tay rồi, sao còn tranh đua như thế?”
Trừng Trừng nghĩ tới bộ dạng bạn trai nhà mình mặc áo ngủ, tuy có chút ăn không tiêu nhưng eo cũng rất khỏe, dù sao xem mỹ nhân t.h.o.á.t y cũng là một loại hưởng thụ.
“Tớ không được nuôi anh ấy tốt một chút hay sao? Hơn nữa, đã tới tay rồi không nỗ lực thì chẳng phải quá đểu rồi sao?”
Tiền Vưu Vưu: “???”
“Trước đó không phải nói người kia rất có học thức sao? Bây giờ sao lại là cậu nuôi?” Tiền Vưu Vưu kinh sợ, xong rồi, nhịn không được nhìn về phía Đường Hòa, thế này đã có thể so với Đường Hòa rồi.
Trừng Trừng hoang mang quang đầu lại: “Đúng thế, bây giờ anh ấy ăn của tới, ở nhà tố, chỉ thiếu mặc đồ của tớ thôi. Chủ yếu là quần áo của anh ấy đều dùng đơn vị vạn để tính, tớ có chút không mua nổi. Chỉ có thể nghiêm túc cố gắng kiếm tiền.”
Tiền Vưu Vưu: “???”
Đây mẹ nó là có học thức à?
Đây là được người ta bao nuôi rồi đi?
“Đúng rồi, hình như cậu còn chưa cho tớ xem ảnh bao giờ.” Tiền Vưu Vưu tò mò, cô ấy muốn biết người đến mức được bao nuôi thì trông thế nào.
Trừng Trừng lấy điện thoại qua: “Tự mình xem.”
Tiền Vưu Vưu mở điện thoại cô ra, nhập mật mã, đập vào mắt chính là hình nền một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Trên hình nền, xương quai xanh của người đàn ông lộ ra, có gợi cảm, có lạnh nhạt, gương mặt kia có thể nói là hoàn mỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-treu-dua-anh-trai-nha-ben/chuong-98.html.]
Tiền Vưu Vưu hít vào hai ngụm khí, sau này bạn trai của cô ấy nếu cũng được như thế thì cô ấy cũng nuôi!
Có điều….
Cô ấy hoang mang.
“Trừng à, sao tớ nhìn thế nào cũng thấy đã từng gặp qua ở đâu đó rồi?”
Trừng Trừng khó hiểu: “Không phải cậu đã từng gặp mặt ở bữa tiệc rồi sao?”
Thế sao? Trừng Trừng chốc lát không nhớ ra, cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, cái người phó mặc cho người ta sàm sỡ thế này mà trong bữa tiệc cũng có sao?
Ngay lúc này, âm thanh phía sau truyền tới, hai người quay đầu lại liền thấy người Ngô gia đang ngăn lại Đường lão tiên sinh cách đó không xa, chỗ đó cách đám Đường Hòa cũng gần.
“Đường lão tiên sinh đúng là càng già càng dẻo dai.” Ngô gia với việc Đường Hòa chọn Chu Hòa kia cực kỳ uất nghẹn, mắt nhìn về phía Trừng Trừng, khóe miệng dần cong lên.
“Đường Hòa ở bên kia giúp đỡ đàn ông mở rộng mối quan hệ, Đường lão tiên sinh không giúp một chút sao?”
Đường lão tiên sinh híp mắt: “Ngô tổng, tôi già rồi, chuyện của đám trẻ, nhúng tay không được.”
Khóe miệng người Ngô gia kia châm chọc: “Cũng đúng, không thì làm sao tỉ mỉ nuôi dạy ra một đứa cháu gái như thế lại có thể tùy tiện chạy theo một người đàn ông?”
“Họ Trình kia nếu biết Đường Hòa là hạng người này lúc trước chắc cũng không thèm dạy Trừng Trừng giống như Đường Hòa nhỉ?”
Trừng Trừng: “….”
Cô lôi kéo Tiền Vưu Vưu đi cách xa một chút.
“Ồ, kia không phải nhóc con nhà họ Trình sao?” Người Ngô gia cười cực kỳ hiền lành, hiển nhiên đang tính toán dùng cô để công kích Đường lão tiên sinh bên cạnh: “Cháu gải của quản gia nhà ông so ra còn có tiền đồ hơn cả đại tiểu thư nhỉ?”
Trừng Trừng: “….”
Không, cô không, cô chỉ muốn nuôi bạn trai.
Hơn nữa, cô chỉ mở một nhà hàng nho nhỏ, không biết bọn họ nói như thế rất dễ làm cho bia đỡ đạn như cô càng phát huy hay sao?
Dù sao, cô chỉ là dùng để phụ trợ.
Trừng Trừng bỗng nhiên có chút lo lắng cho cái nhà hàng lung lay sắp sụp đổ của mình.
Vì thế, cô càng đi ra xa hơn.
Bàn tay chắp phía sau Đường lão tiên sinh hơi siết chặt, cũng hiểu là bọn họ chỉ lấy Trừng Trừng để công kích mình.