Ba ngày , cuối cùng cũng đến ngày đại thọ của ông nội. Sáng sớm, Nhược Hề    gian để chuẩn   thứ.
Cô  , Đào Đào  lớn tiếng gọi: “Chị Tiểu Hề,  mấy ngày nay chị   chơi với tụi em? Tụi em ở trong  buồn c.h.ế.t  .”
“  đó chị Tiểu Hề, tụi em   kể chuyện. Mấy hôm  chị kể chuyện ‘Cô Bé Lọ Lem’, tụi em   . Chị ở  kể chuyện cho tụi em .” Giọng Bình Bình giờ   lưu loát.
“Anh Anh… cũng … .” Chỉ  Anh Anh là vẫn còn  ngắt quãng.
“Hôm nay chị   thời gian kể chuyện cho mấy đứa . Chị  đây là để hái một ít quả đào   Đào Đào.”
Duy Nhược Hề đưa mắt , quả   Đào Đào đều  chín, từng chùm trắng hồng trĩu nặng  cành. Những quả đào   lớn, hình dáng đều tăm tắp, mỗi quả to bằng ba nắm tay của một cô gái. Cô thuận tay hái một quả, ước chừng nó nặng  nửa cân.
Trên  Bình Bình và Anh Anh cũng  bắt đầu kết những quả non.
“Chị Tiểu Hề, chị hái hết quả   em , liệu em  c.h.ế.t  ạ?” Giọng Đào Đào vang lên,   chút bất lực.
Hai giọng  ríu rít của Anh Anh và Bình Bình bên cạnh cũng chợt im bặt.
 , chúng chỉ là những cây ăn quả. Sinh  là để   hái quả  , chờ đến khi già cỗi  còn cho quả nữa sẽ  đốn   củi. Chúng cũng  dám oán hận gì. Ba cái cây   mười mấy năm , khi chúng già ,   cũng sẽ  chặt  củi như đồng loại của chúng ?
Duy Nhược Hề  ba cái cây đột nhiên trầm mặc, liền : “Các em nghĩ   ? Kể cả chị  hái thì quả cũng sẽ tự chín  rụng xuống thôi, sẽ  ảnh hưởng gì đến các em . Các em sẽ  chết. Yên tâm , chị Tiểu Hề hứa là các em sẽ luôn vui vẻ.”
Sau đó, cô  giải thích thêm một hồi lâu, cuối cùng ba cái cây mới tíu tít, náo nhiệt trở .
Duy Nhược Hề mang quả đào  hồ nước rửa sạch  “rốp” một tiếng, cắn một miếng thật to.
Vị ngọt lịm, thơm lừng lan tỏa trong miệng,  hề  một chút vị chua chát nào, ăn cực kỳ ngon. Đã lâu lắm  cô mới  ăn trái cây, chỉ trong chốc lát  ăn hết sạch quả đào nặng nửa cân.
Cô nhớ  kiếp , hồi nhỏ ăn đào thấy  ngon, nhưng lớn lên ăn   còn thấy vị ngon như xưa nữa. Những quả đào     nhạt nhẽo, khiến một  thích ăn đào như cô cũng  còn  ăn. Thật   chỉ đào, mà cả táo, lê,  đào cũng đều như , chúng  còn ngon như lúc cô còn bé.
 những quả đào cô ăn hồi nhỏ cũng  thể nào to và ngon  như quả   Đào Đào. Quả đào trồng trong  gian  ngon hơn  nhiều so với những quả ngon nhất trong ký ức tuổi thơ của cô.
Duy Nhược Hề hái  một trăm quả đào  dừng . Trong lúc đó, cô cũng ăn thêm nhưng mới  hai quả  no căng bụng.
Khi cô  khỏi  gian, ba  và Tiểu Hạo  chờ sẵn ở phòng khách.
“Tiểu Hề, con  chuẩn  quà mừng thọ, cuối cùng  xong ?” Mẹ cô hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-nong-trang-tuong-lai/chuong-41-dai-tho-phan-1.html.]
“Dạ, xong hết  .” Duy Nhược Hề phẩy tay, một đống đào lớn liền xuất hiện  mắt cả nhà. “Ba, , Tiểu Hạo, đây là đào con trồng trong  gian,   nếm thử xem .”
Nói , cô mang ba quả đào  rửa, để  ba  còn  đang  chằm chằm  đống đào.
“Quả đào  to thật đấy!”
“Còn  , đồ do  gian của Tiểu Hề sản xuất  cái gì cũng to.”
“Ba, , Tiểu Hạo, ăn thử  ạ.” Duy Nhược Hề đưa cho mỗi  một quả. “Ba, , hai  thấy con dùng  đào   quà mừng thọ cho ông nội   ?”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Ừm, ngọt thật, quả đào   thơm, ngon quá!” Ba cô cắn một miếng  gật gù. “Ba thấy tặng mấy quả đào  cho ông  . Tiểu Mẫn, em thấy ?”
Mẹ cô cũng cắn một miếng, “Ngon thật, nhưng loại quả  bên ngoài   bán. Sợ đến lúc đó ông nội hỏi thì   trả lời thế nào,  rước thêm phiền phức.” Bà   sang chồng,  tiếp: “Đến lúc đó   hỏi mua đào ở  thì khó  lắm,  thị trường  gì  bán loại đào nào to thế .”
“Gần đây giáo sư Trần đang nghiên cứu mấy thứ ,  là  cứ  chị mua từ trường học về, đây là giống mới nghiên cứu .” Tiểu Hạo  ăn đào  .
“Nói    ?” Mẹ cô  chồng, vẫn  chút lo lắng.
“Chắc   . Ba cũng sẽ  để tâm đến chuyện .” Ba cô cảm thấy   vấn đề gì. Hôm nay là đại thọ của ông, ông sẽ  quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt , hơn nữa  lẽ ông cũng chẳng để ý đến gia đình họ.
Sau khi trang trí giỏ đào mừng thọ cho thật , cả nhà Duy Nhược Hề liền lên xe bay  đến nhà tổ của dòng họ Duy.
Nhà họ Duy  ở phía nam Khu Văn Minh, một vị trí  phần xa xôi,  sầm uất như khu trung tâm. Cả nhà  xe bay mất  nửa tiếng.
Khi xe hạ xuống, Duy Nhược Hề  thấy một cánh cổng và một tòa nhà mang kiến trúc cổ xưa. Toàn bộ khuôn viên rộng  2000 mét vuông. Ngôi nhà  quá lớn, phần lớn diện tích là sân vườn, rộng gấp ba, bốn  tòa nhà.
Đứng từ cổng  ,  sân trông  chút trống trải, chỉ  một hòn non bộ và vài chậu tre cảnh. Không    do lâu ngày   chăm sóc    mà mấy cây tre trông  vẻ héo úa, lá  ngả vàng. Tòa nhà từng gieo rắc nỗi sợ hãi trong ký ức mơ hồ của cô  còn nữa, giờ đây chỉ còn  vẻ lạnh lẽo và tĩnh mịch.
Ba và  cô  , “Vào thôi, Tiểu Hề.”
Duy Hạo  chị và ba , cảm nhận  tình cảm mâu thuẫn của họ đối với nơi . Cậu rời khỏi đây từ lúc hai tuổi nên   chút ấn tượng gì, cũng  nhớ rõ chuyện xưa.
“Dạ, chúng   thôi.” Duy Nhược Hề nhẹ nhàng .
“Anh.” Một giọng nam trung ấm áp vang lên bên tai cô.
Duy Nhược Hề ngơ ngác  đầu , cô  nhận   đàn ông  là ai.
Đứng  mặt cô là một  đàn ông tuấn tú, rạng rỡ như ánh mặt trời, tóc cắt đầu đinh. Anh mặc một bộ lễ phục màu đen, tay áo xắn lên để lộ làn da màu đồng khỏe khoắn, vẻ mặt tươi   cả nhà cô.