“Tiểu Kỳ?” Ba Duy reo lên vui sướng khi  thấy  đàn ông cao lớn  mặt. “Anh cứ tưởng em vẫn ở trong quân đội,  về  chứ.”
Tiểu Kỳ? Duy Kỳ? Chẳng lẽ đây là  chú đang ở trong quân đội mà ba vẫn thường nhắc đến ? Duy Nhược Hề thầm đoán.
“Anh, hôm nay là đại thọ của ba, em   mà  về . Em xin nghỉ phép 20 ngày để về đấy.” Duy Kỳ  tươi   trai. “Anh ,  em  tính  cũng mười mấy năm   gặp nhỉ.”
“ , mười mấy năm . Mới chớp mắt mà em  lớn thế . Anh còn nhớ lúc em đăng ký nhập ngũ mới  15 tuổi, khi đó Tiểu Hề  mới sinh.” Ba Duy thở dài.
“Đây là Tiểu Hề  ? Mới đó mà  lớn thế  . Lúc chú , con mới bé tí thế  .” Duy Kỳ    khoa tay miêu tả.
“Con chào chú ạ.” Duy Nhược Hề  chút  cam lòng, gọi một tiếng "chú" với  đàn ông trông chỉ hơn  vài tuổi thật  quen miệng chút nào.
“Có   tình nguyện gọi chú ? Chú lớn hơn con tới 15 tuổi lận đấy nhé.” Duy Kỳ  hì hì. Anh  32 tuổi nhưng  sở hữu gương mặt trẻ trung, nên trông chỉ như một  trai đôi mươi. “Đây là Tiểu Hạo  ? Thằng bé trông giống hệt em hồi trẻ,  trai ghê.”
“Thôi, đừng  ngoài  nữa. Cả nhà  trong ,   hãy  chuyện.”
Bước  phòng khách nhà họ Duy,  thứ vẫn y như cũ, gần như   gì  đổi.
Duy Mạnh Hạnh   sô pha,  con trai, con dâu và các cháu bước , trong mắt ánh lên vẻ áy náy và tự trách sâu sắc.
“Ba!” Duy Kỳ bước lên  vài bước, “Ba, con và  hai về  đây.”
“Về là  , về là  .” Duy Mạnh Hạnh  Duy Kỳ đỡ dậy,    con trai lớn, miệng mấy  mấp máy mà  thốt nên lời.
“Ba, con, Tiểu Mẫn, cùng Tiểu Hề và Tiểu Hạo về thăm ba ạ.” Ba Duy bước tới đỡ lấy cha . Ông bây giờ  già   nhiều, đúng là một ông lão . Dù năm đó  xảy  ân oán gì, thì giờ đây cũng  tan thành mây khói.
“Tốt, Lương Thành. Ba... ba...” Duy Mạnh Hạnh ngập ngừng,    mở lời giải thích với con trai thế nào.
“Ba, ba là ba của con. Chuyện cũ  qua ,   là con  , ba đừng để trong lòng.” Ba Duy mở lời .
Duy Mạnh Hạnh  sang  cháu gái , “Tiểu Hề…”
“Ông nội.” Duy Nhược Hề mỉm   ông.
“Tiểu Hề, ông nội xin  con.” Duy Mạnh Hạnh ,  ông cảm thấy   nhất chính là cô. Giờ đây, khi  là một ông lão, ngẫm  chuyện xưa ông mới thấy   tàn nhẫn với cháu gái đến nhường nào.
“Ba, ba xin  nó cái gì?” Từ  cầu thang, một giọng nữ chói tai vang lên, “Ba   gì mà  xin  nó chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-nong-trang-tuong-lai/chuong-42-dai-tho-phan-2.html.]
“Duy Lam Anh, con...” Duy Mạnh Hạnh  đầu , tức giận  con gái đang   cầu thang, “Con còn  đủ  ? Đến bây giờ mà con vẫn  thấy  sai ? Con đổ hết  bất hạnh của  lên đầu em dâu con? Nó   gì sai với con  mà con hận nó,  còn hận sang cả Tiểu Hề?”
“Chẳng  đều do bọn họ gây  ? Nếu năm đó Lương Thành chịu cưới con gái nhà họ Tiền thì con    nông nỗi . Tất cả là  của bọn nó!” Duy Lam Anh hét lên, ánh mắt oán hận  cả nhà Duy Nhược Hề. Thấy ba  bắt đầu bênh vực gia đình họ, ả càng thêm căm hận.
“Con còn mặt mũi mà  chuyện  ? Năm đó  bảo Lương Thành cưới con gái nhà họ Tiền nhưng nó  đồng ý nên   ép. Sau đó ba gả con cho Tiền Văn Dương, con  phản đối ? Ba  ép đứa nào ? Lúc đó con thấy nhà họ Tiền  tiền nên mới đồng ý, từ đầu đến cuối con  hề phản đối thì bây giờ con trách ai? Muốn trách thì hãy tự trách  năm đó ham mê của cải nhà họ Tiền!”
“Nếu năm đó nó chịu cưới con gái họ Tiền thì con    gả cho Tiền Văn Dương! Tất cả là  của bọn họ!” Duy Lam Anh đến giờ vẫn đổ hết  lầm cho  khác, tự cho rằng  chỉ là   hại.
Duy Nhược Hề  bên cạnh  khỏi  lạnh. Hóa  Duy Lam Anh hận gia đình cô bao năm nay     do  của  cô, mà tất cả đều do bà  tự suy diễn. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ lòng tham của bà ,  mà  đổ hết lên đầu  cô, thậm chí còn khiến cho ‘Duy Nhược Hề’  sống trong sợ hãi.
“Đủ , đừng   nhảm nữa! Con  đây xin  Tiểu Hề ,  con   nhất chính là Tiểu Hề đó!”
“Muốn con xin  nó ? Không  khả năng !” Duy Lam Anh gằn giọng.
“Ông nội,  cần  ạ. Con  cần bác xin .” Cô vốn   ‘Duy Nhược Hề’, nên cũng chẳng để tâm đến lời xin  đó.
“  đó ba, hôm nay là đại thọ của ba. Nếu Tiểu Hề   bỏ qua thì  đừng nhắc  chuyện  vui nữa.” Ba Duy khuyên giải.
Duy Kỳ và  Duy cũng   khuyên nhủ. Duy Kỳ vốn   thiết với chị gái  bằng  trai. Hắn vốn chỉ nghĩ tính tình của chị   do  nuông chiều,  ngờ chị    thể   chuyện độc ác, gây tổn thương cho cháu gái nhiều như .
Còn  Duy, tuy  ưa gì Duy Lam Anh, nhưng vì hôm nay là đại thọ của ba chồng nên cũng   so đo với ả.
“Lam Anh, nếu Tiểu Hề  truy cứu nữa thì thôi.  nếu   con còn  chuyện gì tổn thương đến Tiểu Hề, ba sẽ đuổi con  khỏi nhà .” Duy Mạnh Hạnh lạnh lùng .
“Ba, đây là quà mừng thọ chúng con tặng ba. Món quà  là do Tiểu Hề tự tay chuẩn  đấy ạ.” Ba Duy đưa hộp quà   mặt cha .
“Ồ, là Tiểu Hề tự chọn ? Để ông nội xem cháu gái tặng lão già  cái gì nhé.” Duy Mạnh Hạnh nhận lấy hộp quà. “Ồ, là đào vàng mừng thọ? Được,  tồi,  tồi.” Đào vàng mừng thọ tuy quý giá, nhưng cũng   là món quà quá đặc biệt.
“Ba mở tiếp  xem  ạ, vẫn còn nữa.”
“Đây là... quả đào?” Duy Mạnh Hạnh mở mấy hộp nhỏ còn  , phát hiện bên trong đều là những quả đào tươi.
“Hừ, chẳng qua chỉ là mấy quả đào thôi chứ gì? Có gì mà lạ. Ba, nếu ba  ăn, con  mua cho.” Duy Lam Anh  bên cạnh châm chọc.
Duy Mạnh Hạnh  thèm để ý đến con gái, ông cầm một quả đào lên từ trong hộp, “Quả đào  trông  giống loại mua ở ngoài nhỉ?”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“  ạ ông nội. Đây là giống mới do giáo sư của Tiểu Hạo  nghiên cứu . Vì  lượng  ít nên   bán  thị trường ạ.” Duy Nhược Hề giải thích theo cách mà Tiểu Hạo  gợi ý.