Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 124: Vô Lý Cùng Cực

Cập nhật lúc: 2025-03-26 15:55:11
Lượt xem: 898

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Duy Lực đầu, thấy Thẩm Quốc Lương cách đó xa, ánh mắt đầy hận ý chằm chằm .

"Sao? Giờ còn tài xế cho lãnh đạo nữa ?" Thẩm Quốc Lương giọng đầy châm chọc.

Từ nhập viện, chân tàn phế .

Mấy tháng chống gậy , giờ tuy bỏ gậy nhưng thành thọt chân, một chân dài một chân ngắn.

Thẩm Quốc Lương hề tự vấn bản , ngược đổ hết tội lên đầu Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực.

Hắn cho rằng, nếu Dương Duy Lực xuất hiện, Chu Chiêu Chiêu hủy hôn, nếu hủy hôn thì những chuyện sẽ xảy .

Hắn cũng vì tức giận mà đua xe, chân cũng thương.

, đau khổ hiện tại của đều do Dương Duy Lực và Chu Chiêu Chiêu gây .

...

Thẩm Quốc Lương chịu nổi cuộc sống ở tỉnh thành, ngày đêm chỉ nghĩ cách trả thù.

Hắn trở về huyện Châu Thủy, tìm Dương Duy Lực tính sổ.

Dương Duy Lực sớm còn tài xế, thậm chí ai .

lúc hận trút , bất ngờ thấy Dương Duy Lực.

Phải thừa nhận, gã đàn ông giờ còn lợi hại hơn xưa.

Thẩm Quốc Lương nghĩ , từng đến chùa Nam Sơn bói quẻ, lão đạo sĩ vận may của khác cướp mất.

Đáng lẽ mệnh đại phú đại quý, sự nghiệp thành công.

Thẩm Quốc Lương từng đính hôn với Chu Chiêu Chiêu nên bát tự của cô, đưa cho lão đạo xem.

Quả nhiên, lão đạo : "Đây là mệnh cách vượng phu ích tử, nếu cưới nàng , ắt sẽ công thành danh toại."

Chu Chiêu Chiêu đáng lẽ là vợ , kết quả Dương Duy Lực đoạt mất, vận may cũng cướp theo.

Hắn hận?

Giờ Dương Duy Lực như thấy kẻ thù đội trời chung.

Nào ngờ Dương Duy Lực chỉ lạnh lùng liếc một cái, xách đồ bỏ .

"Đứng !" Thẩm Quốc Lương gầm lên đầy ác độc.

Ông lão bán hàng khô sợ hãi núp góc, lo lắng hai đánh thì sạp hàng của sẽ thành nạn nhân.

"Có việc gì?" Dương Duy Lực dừng bước, ánh mắt thờ ơ.

"Đừng tưởng tao sẽ từ bỏ dễ dàng thế ." Thẩm Quốc Lương nghiến răng, "Chu Chiêu Chiêu nhất định sẽ là vợ tao."

"Ừ."

Dương Duy Lực chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp tục bước .

Không một gợn sóng.

Thẩm Quốc Lương cảm thấy như đ.ấ.m bông, hận thể trút.

Bị coi như khí.

Uất ức!

Tức đến nỗi nhảy cẫng lên.

Dương Duy Lực thong thả mua đồ ở quầy tiếp theo.

"Mày đợi đấy!" Thẩm Quốc Lương hậm hực bỏ , chân thọt khập khiễng.

"Cháu ơi, mau thôi." Ông lão bán hàng khô bụng nhắc nhở, "Tên chẳng hạng gì, chắc gọi ."

Đánh thì gọi đồng bọn, đúng là đồ hèn.

Thẩm Quốc Lương quan tâm, giờ chỉ cho Dương Duy Lực một bài học.

"Không , bác." Dương Duy Lực , "Có công an đấy, chuyện gì cứ báo, họ sẽ xử lý."

Bọn côn đồ ở huyện Châu Thủy sớm và Hầu Kiến Ba quét sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-124-vo-ly-cung-cuc.html.]

Thẩm Quốc Lương gọi cũng chỉ là mấy tên du côn vô danh, chẳng nên trò trống gì.

Hơn nữa, bọn chúng cũng loại ngu ngốc, theo Thẩm Quốc Lương chỉ vì mấy đồng tiền trong túi .

ông lão vẫn lo, nhất là cho sạp hàng của .

Không lâu , Thẩm Quốc Lương dẫn theo mấy tên côn đồ hung hăng xông tới.

thấy Dương Duy Lực, bọn chúng lập tức dừng .

Phiêu Vũ Miên Miên

"Lương ca, ... đánh là ?" Tên đầu đàn Dương Duy Lực, giọng run rẩy.

Người , chúng quá rõ.

Từng đánh cho tơi bời.

Giờ thấy thấy đau khắp .

"Cái ... Lương ca, bằng chúng ." Tên đầu đàn .

Thẩm Quốc Lương tuy hào phóng, nhưng đánh đau là chúng, nếm mùi một là đủ .

Thẩm Quốc Lương ngờ thế, chỉ tay bọn chúng, giận đến mức thốt nên lời.

Bọn côn đồ hề hề: "Lương ca, tối nay em mời uống rượu tạ tội nhé."

Xong lời, cả lũ nhanh chân tẩu thoát.

Thẩm Quốc Lương: "..."

Bọn chúng bỏ , trông càng giống đứa trẻ vô lý và ấu trĩ.

Không ngờ, cảnh tượng lọt mắt Chu Chính Văn đang dùng bữa lầu quán ăn.

Không so , so mới thấy sự khác biệt.

Chu Chính Văn một nữa thầm cảm ơn con gái kịp thời tỉnh ngộ, cố chấp lấy Thẩm Quốc Lương.

Bằng , giờ ông đau đầu lắm .

"Xem gì thế?" Người bên cạnh tới, theo ánh mắt ông xuống, thấy Thẩm Quốc Lương giận dữ giữa phố.

"Chà..." Lắc đầu, "Con trai Thẩm Kiến Tân coi như hỏng ."

"May mà lão sáng suốt." Vỗ vai Chu Chính Văn, "Loại đáng ."

"Đi, uống rượu nào." Chu Chính Văn , khoác vai đối phương, "Đừng để bọn họ hỏng hứng."

Nói xong liếc phía .

Dương Duy Lực cũng biến mất từ lúc nào, nhưng Chu Chính Văn bận tâm. Khi tiếp khách xong về nhà, ông thấy một đồ đạc để trong phòng khách.

"Dương Duy Lực mang đến ?" Vừa cởi áo vest hỏi.

"Sao ?" Diêu Trúc Mai , "Nói là lên huyện công tác, nóng ghế ."

vui vì tấm lòng của con rể tương lai.

"Nó bảo nghỉ lễ Quốc khánh sẽ đưa Chiêu Chiêu về nhà chơi," Diêu Trúc Mai , "Sau đó mới đến chính thức bái kiến chúng ."

"Anh ơi, chúng nên chuẩn ?"

"Chuẩn gì?" Chu Chính Văn hỏi.

"Đón rể tương lai chứ gì, dọn dẹp nhà cửa cho chỉn chu ?"

"Không cần." Chu Chính Văn lạnh nhạt đáp.

Dương Duy Lực chuyện , lúc đang lái xe đưa Khấu Ninh Sơn cùng vợ về hướng tỉnh thành.

Trên xe, Khấu Ninh Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, lo lắng: "Con bé nhận ba ?"

Câu hỏi , từ khi gặp Hà Phương, ông hỏi bao nhiêu .

Còn Khấu Cẩm Khê - đang lo lắng - lúc đang cùng Chu Chiêu Chiêu.

Chu Chiêu Chiêu che chở bạn, mắt lạnh Lý Lệ Viên: "Cô ba , liên quan gì đến ?"

"Lý Lệ Viên, đừng quá cay nghiệt," giọng cô băng giá, "Có chuyện gì cứ nhắm ."

Loading...