Quân Hôn - Thủ trưởng, vợ anh dắt con đến tìm rồi!!! - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:15:33
Lượt xem: 1,045

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau bữa tối, Chính ủy Chu gõ cửa nhà họ Cố.

Cố Hành mở cửa, trong khi Tô Chiêu Chiêu đang thư ở trong nhà. Cô nhắc Quách đại nương ở quê tích trữ lương thực, đừng bán hết lương thực .

những điều nên , còn việc Quách đại nương thì cô thể kiểm soát .

Chính ủy Chu đang bàn với Cố Hành về việc tích trữ lương thực.

“… vẫn luôn cảm giác bất an, nếu sản lượng thực sự tăng thì dân thể ăn thoải mái, đây chẳng điều chúng mong mỏi cả đời , nhưng chỉ sợ...”

Chính ủy Chu thở dài.

Cả hai đều điều họ sợ là gì.

Chỉ sợ nghĩ rằng lương thực nhiều , ăn thoải mái, nhưng đến lúc thực sự lương thực thì còn gì để ăn.

Nếu gặp năm mất mùa, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

Tô Chiêu Chiêu xong thư ngoài, thấy Cố Hành và Chính ủy Chu đang bàn chuyện mua lương thực.

Lương thực thể mua bán nhưng thể đổi, việc nên để quá nhiều .

“Cũng nên nhắc nhở lão Hoàng và những khác, xem họ tích trữ chút lương thực .” Cố Hành . Đây là những thái độ nghi ngờ.

Còn những quá tin tưởng, Cố Hành sẽ nhắc đến, bởi khi họ sẽ tố cáo ngược .

Tô Chiêu Chiêu : “Các nghĩ cách đổi lương thực ? Bên em thể nhờ giúp.”

Tô Chiêu Chiêu việc ở Hợp tác xã tiêu thụ hàng hóa nhiều năm, quan hệ đều , quen nhiều , đặc biệt là những đồng nghiệp ở cửa hàng lương thực, đó là đối tượng mà cô thường “lấy lòng.” Cô nghĩ nhân lúc tạo chút quan hệ, nhờ họ giúp kết nối với đội sản xuất là vấn đề lớn.

Người dân khi nộp lương thực công thì thường bán một ít, bán cho kho lương thực cho họ cũng chẳng gì khác biệt.

Cố Hành nghĩ ngợi, “Chúng sẽ bàn kỹ hơn, xem cần bao nhiêu tính tiếp.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Đối với những quen , cô và Cố Hành cùng quan điểm. Những lời khuyên và thái độ nghi ngờ thì khuyên họ tích trữ chút lương thực, còn những ai thì khỏi cần thêm.

Ví dụ như Phó chủ nhiệm Hồ, tin tưởng nhất trong Hợp tác xã chính là ông , kèm theo cả con gái ông là Hồ Giai. Còn Trưởng phòng Tạ tỉnh táo hơn những hưng phấn ban đầu, giữ thái độ nghi ngờ.

Thời gian trôi qua, một ở các địa phương thư hỏi han, mặc dù tin tức chính xác nhưng cũng cảm thấy điều gì đó .

Tất nhiên, đó là chuyện .

...

Đêm khuya, vạn vật im lặng.

Một chiếc xe tải dừng ở đầu đường.

Tô Chiêu Chiêu và Vương Xuân Hoa xuống xe .

“Nếu con đường cửa nhà rộng thêm chút thì , xe thể chạy .”

Chính ủy Chu cũng xuống xe theo, “Nói linh tinh, đường cũng dám lái , tiếng xe ầm ĩ thế, sợ hỏi ?”

Điều cũng đúng.

Cố Hành xuống xe, trèo lên thùng xe, kéo hai chiếc xe kéo xuống, “Lão Chu ở đây trông xe, chúng kéo một chuyến về .”

Vương Xuân Hoa : “Hay để Tiểu Tô trông xe, để lão Chu kéo xe.”

Cố Hành lắc đầu, “Lão Chu ở đây an hơn, về chúng lấy xe đạp, vài chuyến là xong.”

Trời tối đen như mực, dám để vợ một .

Họ kéo vài chuyến, mỗi chuyến đều đầy ắp, yên lặng, phát tiếng động nào, chỉ tiếng bánh xe lăn và tiếng côn trùng kêu râm ran che lấp tiếng bánh xe.

Sau khi kéo hết lương thực xe về, cả hai gia đình thở phào nhẹ nhõm, mỗi về nhà nghỉ ngơi.

Bản dịch đăng duy nhất kênh Thế Giới Tiểu Thuyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thu-truong-vo-anh-dat-con-den-tim-roi/chuong-197.html.]

Cố Hành còn chạy thêm chuyến nữa để trả xe.

Khi trở về, Tô Chiêu Chiêu nấu xong mì.

“Bận rộn cả buổi tối, ăn hãy ngủ.”

Cố Hành nhận bát mì, bậc cửa bếp, cắm đầu ăn.

Tô Chiêu Chiêu cũng lấy cho nửa bát nhỏ. Cả hai sợ đánh thức bọn trẻ trong phòng ngủ nên chuyện khẽ, “Lương thực của Chính ủy Hoàng khi nào thì kéo?”

Cố Hành uống một ngụm nước dùng, “Nơi để lương thực tìm cho họ , họ tự liên hệ, chuyện còn của chúng nữa.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Được .”

Lần mua lương thực, một phần do Tô Chiêu Chiêu nhờ kết nối, một phần do Cố Hành tìm . Những nơi họ mua đều ở xa và rải rác, ai chính xác họ mua bao nhiêu lương thực.

“Lương thực cứ để tạm trong nhà, mai sẽ sắp xếp.”

Họ mua ba nghìn cân lúa, một nghìn cân lúa mì, hết dọn dẹp cái tủ đựng lương thực để chứa lương thực mới, đủ chỗ thì cất tạm gầm giường.

Bát đũa ăn xong cần rửa ngay, cứ ngâm trong nước, sáng mai rửa cũng .

Cố Hành kéo Tô Chiêu Chiêu phòng ngủ.

Sàn phòng chất đầy bao lương thực.

Cố Hành đóng cửa , thấy động tĩnh từ phòng bên cạnh, Cố Tưởng tỉnh dậy, ở cửa dụi mắt, “Ba , hai về .”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

“Con ba ngoài ?”

Cố Tưởng gật đầu, ban đầu định đợi ba về ngủ, ngờ ngủ quên mất.

Cậu đến, thấy bao lương thực trong phòng thì tròn mắt, “Nhiều thế .”

Tô Chiêu Chiêu : “Đừng ngoài với ai nhé.”

Cố Tưởng gật đầu, mà.

Cố Hành dặn dò: “Mau ngủ .”

...

Tô Căn Sinh trở về cuộc họp ở công xã, lấy một bức thư đưa cho vợ đang bẻ lá rau trong sân.

“Cái gì thế?” Quách đại nương hỏi.

“Thư. Hình như từ quân đội gửi về.”

Nghe thư từ quân đội gửi về, mắt Quách đại nương sáng lên, vội lau tay tạp dề, “Chắc chắn là của Chiêu Đệ gửi về. Trong những chúng quen thì chỉ ở quân đội.”

Quách đại nương mở thư đưa cho chồng, “Ông giúp .”

Tô Căn Sinh nheo mắt hết nội dung thư.

“Chiêu Đệ ý gì thế?”

Tô Căn Sinh : “Ý bảo chúng đừng bán lương thực, tích trữ thêm lương thực.”

Sau khi thành lập Công xã Nhân dân, làng Tô Gia Câu đổi thành đội sản xuất, ông trở thành đội trưởng đội sản xuất. Dạo , công xã hầu như ngày nào cũng gọi họ đến họp, mỗi đều hỏi về sản lượng lương thực.

Nơi khác thì sản lượng lương thực tăng vọt, còn sản lượng nông nghiệp ở công xã họ chẳng khác gì đây, lãnh đạo công xã lo lắng đến phát điên, lạc hậu hơn nơi khác thế , qua đều đổ cho những lãnh đạo họ quản lý .

Vài ngày nữa, công xã sẽ tổ chức “Đại hội tuyên thệ Đại nhảy vọt trong sản xuất nông nghiệp”, cuộc họp hôm nay cũng về việc .

Những nghi ngờ trong lòng Tô Căn Sinh giờ bức thư của Tô Chiêu Đệ khơi dậy.

Chồng của Tô Chiêu Đệ là một cán bộ quân đội, chắc chắn thông tin của họ chính xác hơn, sợ rằng thật sự vấn đề gì thể .

Tô Căn Sinh trầm ngâm một lúc : “Nhà chúng vốn dĩ định bán lương thực, tích trữ thì cứ tích trữ, chúng sống gần ruộng, năm nào cũng thu hoạch, lo c.h.ế.t đói. Giờ công xã chỉ lo tăng sản xuất, chẳng bao lâu nữa, đoán chừng sẽ lập cả nhà ăn công xã, đội sản xuất của chúng chắc chắn sẽ theo công xã.”

Tô Căn Sinh nghĩ ngợi tiếp: “Ngày mai khi xuống đội, sẽ với , bảo họ đừng bán lương thực.”

Quách đại nương phân vân một chút cũng đồng ý.

Loading...