Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 105: Đua đại bàng
Cập nhật lúc: 2025-06-11 03:14:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Selly em đi đâu thế?” Tóc đỏ hỏi khi thấy cô không quay về hướng ký túc xá.
“Đi thư viện ạ.”
“Nữa hả, ở Hogwarts cũng thư viện ở đây cũng thư viện!”
“Đi, chị đi với!” Isla xách cặp chạy theo, thế là Eda cũng đành chạy theo luôn.
Có lẽ thư viện là căn phòng lớn thứ 2 ở lâu đài Wubār này, chỉ sau sảnh lễ đường ở tầng trệt. Căn phòng hình tròn chóp nhọn, có đến 5 tầng sách, để trống không gian giếng trời ở giữa để học sinh ngồi học. Chỉ có vài cô gái đang ngồi đọc sách, ngước lên thấy đám khách ngoại quốc nhưng thấy cả 3 đều trùm khăn kín cả trên đầu tóc chứ không như mấy cô nàng Pháp nên cũng chẳng nhìn nhiều.
Phù thủy Ả Rập vốn thạo tiếng Anh, sách cũng có rất nhiều quyển viết bằng tiếng Latinh, nhưng chú ngữ thì vẫn duy trì từ tận tổ tiên phù thủy đầu tiên của họ. Giselle lấy cuốn Bùa chú Tổng hợp viết bằng tiếng anh của một tác giả Ả Rập, và quả nhiên trong khi mọi thứ từ giải thích, diễn đạt, hướng dẫn vẫy đũa phép, bình luận chú giải đều bằng tiếng anh, nhưng đến câu chú ngữ lại viết bằng tiếng Ả Rập, rồi mới viết phiên âm bên dưới.
Thật ra như vậy đã là hợp lý lắm rồi, như cuốn của Ryu-chan, nếu là người thật sự muốn tìm hiểu học hỏi thì cũng dễ làm theo thôi. Như các chú ngữ thông dụng hiện nay của phù thủy châu Âu cũng phải viết phiên âm, trọng âm nhấn nhá kéo dài ở đâu, chứ đâu thể khơi khơi đọc không được.
Hơn nữa các loại bùa thông dụng của các sắc dân cũng gần như tương tự, như bùa Lumos cũng có phiên bản đọc gần như y hệt ghi trong sách này. Giselle duyệt qua mục lục, tìm đến các bùa gốc thật sự bắt nguồn từ Ả Rập mà không có phiên bản tương ứng ở châu Âu mới lật ra xem.
Cuốn Bùa chú Tổng hợp này ghi đến 103 loại bùa, nhưng sau khi đối chiếu với hiểu biết của Giselle thì chỉ có 24 loại là cô chưa từng thấy trong các sách phép ở Thư viện Hogwarts mà thôi.
24 bùa mới-hoàn-toàn cũng là thu hoạch không nhỏ. Cô lấy bút lông và giấy da ra bắt đầu ghi chép, mặc kệ ánh mắt đôi ba lần quăng tới của bà thủ thư và mấy cô nàng nữ sinh che mạng đằng kia.
Ban đầu Giselle còn sợ họ không cho mình ghi chép lại những thứ đã học ở nơi này vì sợ lộ bí mật gì đó, nhưng rồi nghĩ lại nếu chỉ vì hơn chục câu thần chú mà mang tiếng nhỏ nhen cho cả một sắc dân phù thủy thì không đáng. Mà cũng có lẽ họ đã kiểm kê hết một lượt các loại sách ở thư viện này trước khi đón du học sinh tới rồi không chừng.
Nhưng cho dù đây chỉ là các kiến thức đã qua “kiểm duyệt” và không quá quan trọng nhưng nó vẫn là kho tàng với cô phù thủy nhí. Giselle chúi mũi vô cuốn sách bùa chú đến độ chị Eda phải lay mấy lần cô mới tỉnh hồn, chợt nhận ra là đến giờ ăn trưa rồi.
“Chị bắt đầu thấy nhà Shaikh mời chúng ta đến đây là thiệt thòi cho họ rồi.”
“Ơ tại sao ạ?”
Eda nhìn cuộn giấy da ghi chép đã dài đến 4 inch chỉ trong một buổi sáng mà tấm tắc: “Tới khi hết khóa học chắc em đã cuốn hết cả thư viện người ta rồi quá.”
“Thì em tính vậy thật mà,” cô cười, thư viện này nhỏ hơn Thư viện Hogwarts rất nhiều, mà bị trùng kiến thức cũng rất nhiều, đãi cát tìm vàng ra cũng chỉ được một lượng thông tin tương đối mà thôi, 2 tháng du học hè chắc đủ.
Lớp thảo dược học buổi chiều có vẻ dễ thở hơn. Các cô gái Pháp sau khi đã bị giáo sư của mình nhắc nhở về mục đích của chuyến du học “hữu nghị” thì cũng giảm bớt tính tình, tập trung vô mấy cây xương rồng gai biết tấn công người.
Loại xương rồng này không khác xương rồng bình thường là bao, có điều các cây gai nhọn của nó đều có độc, chúng còn biết uốn éo quắn quéo tấn công kẻ thù, tự phóng gai độc của mình ra xa cỡ 3m nữa. Tùy vào mức độ trưởng thành của xương rồng mà gai độc của nó có thể b.ắ.n xa tới đâu, nhưng tính ra nhựa, độc và rễ của chúng đều có thể dùng để bào chế độc dược.
“Tụi xương rồng này đỡ hơn tụi nhân sâm ma lắm rồi.”
Giáo sư Green có cái sở thích chào mừng đám học trò vào đầu năm học bằng nhân sâm ma với đủ các cấp độ trưởng thành, nên tiết thảo dược đầu năm nào cũng kết thúc bằng sự quay mòng mòng chóng mặt.
“Ơ năm 4 năm 5 cũng học nhân sâm ma nữa ạ?” Eda năm 4 sắp lên năm 5, chị Isla thì trên một năm.
“Có chứ sao không!” Cả hai chị lớp trên đều đồng thanh.
“Đó là phong cách mười mấy năm nay của giáo sư Green mà.”
Bọn họ theo các cô gái Ả Rập ra khỏi nhà kính gần mép hồ Qalb Al Sahr để đi về lại tòa lâu đài. Con đường đi rợp bóng các cây cọ dầu, trời dần ngả về chiều, sức nóng từ biển cát thổi vào được lọc qua hiệu ứng phép thuật và bị ngăn trở bởi hồ Qalb Al Sahr nên đã bớt khắc nghiệt đi nhiều.
Cọ dầu ở ốc đảo này mọc như thành rừng, tạo ra những con đường khúc khuỷu tự nhiên len giữa những bóng cây cao lêu nghêu. Hệ sinh thái thực vật này có vẻ không thuận lợi với động vật hành tẩu trên mặt đất mà phù hợp với các loài chim bay hơn. Chúng hót véo von, vỗ cánh bay rợp trời rồi lại đáp lên những tàu lá cọ, nhìn ngó đám người thấp phía dưới di chuyển.
Cô đang đi tà tà ngắm cảnh sắc khác lạ thì bỗng từ trên cao một con chim nhỏ bay lịa tới, nó nhỏ như chim sẻ, màu lông sặc sỡ, thân hình mũm mĩm tròn vo.
“Ô? Là chim Toutou à?” Eda năm trước cũng có đi xem Cúp Quidditch Thế giới nên nhận ra loài chim này.
Mấy cô gái Pháp hiếu kỳ nhìn con chim sặc sỡ bay xuống đậu trên vai Giselle, thì thầm gì đó nghe như “chim ở Beauxbatons...”
“Này này, Toutou bay qua đây chơi chút nè.” Eda xòe tay ra định bắt con chim trên vai Giselle.
Cô cười: “Chị bẻ vụn bánh dụ nó đi.” Tóc đỏ lật đật lấy ra mấy miếng bánh trong cặp sách, bóp vụn, rồi lại xòe ra cho con chim bay qua mổ.
Chị Isla cũng hiếu kỳ lấy vụn bánh dụ nó, con chim chẳng sợ gì, bay qua bay lại giữa lòng bàn tay của 2 cô gái chơi đùa.
Giselle giả vờ cười nhưng cảnh giác trong lòng, nó chính là con chim Toutou đã ở cùng cô cả đêm ở trận chung kết Cúp Quidditch đó. Đến khi cô được kèm độn thổ về lều trại nó vẫn bay theo tới, nhưng rồi lạc mất tung tích khi bạo động xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-105-dua-dai-bang.html.]
Giselle chỉ cho rằng con chim thấy động nên bay đi mất, dù gì nó cũng như chim sẻ, người nhỏ bay nhanh dễ thoát khỏi bạo động hơn đám nhân loại nhiều. Thế mà giờ đây lại gặp nó ở đây.
Vụ việc ở Cúp Quidditch dường như đã nguôi ngoai sau hơn 1 năm trời, giờ lại bắt đầu gợn sóng.
Cứ thế, đến mấy ngày sau, con Toutou cứ bay ra bay vào phòng ký túc xá của cô gái như thể nó vốn là thú nuôi của cô phù thủy vậy. Giờ đây nó đã sở hữu cho mình chỗ đậu là một cành cây treo sát bên cửa sổ, cạnh bên là khai nước và khay đựng vụn bánh quy chuyên dụng cho mình.
Con Toutou ăn xong thì lại bay theo cô gái đi tham quan khắp lâu đài Wubār, ai nhìn thấy lạ cũng chỉ nghĩ chắc con chim này thích cô phù thủy mà thôi.
Sáng thứ sáu ngày 5/7 lại là ngày nghỉ. Nơi này người ta làm việc từ chủ nhật đến thứ năm, thứ sáu và thứ bảy là cuối tuần. Không lên lớp, bọn họ đang định lười biếng nằm dài thì được báo chuẩn bị để đi xem đua đại bàng.
Đại bàng vốn là linh vật nhà Ravenclaw tượng trưng cho trí tuệ uyên bác, nhưng không phù hợp để nuôi làm thú cưng. Vậy mà ở xứ Ả Rập này họ lại nuôi đại bàng chơi đùa, đôi khi cũng dùng để thư từ nhưng tính khí chúng nóng nảy, ít khi chịu đưa thư hòa nhã như cú ó hay diều hâu.
Còn lễ hội đua đại bàng này không biết một năm tổ chức bao nhiêu lần, nhưng có vẻ cuộc đua ngay trước tháng chay Ramadan là lớn nhất, như là đợt vui chơi cuối cùng trước khi bước vào một tháng cầu nguyện, nhịn ăn khiêm tốn không hội hè.
Các pháp sư đội khăn rằn đeo găng tay chuyên dụng, trưng ra những con đại bàng to hết cỡ của mình, để chúng tự vỗ cánh khoe mẽ với nhau. Khán đài được xây dưới những tàu cọ dầu, còn trường đua mở ra nơi sa mạc cát vàng. Xung quanh còn có những pháp sư khoanh chân ngồi trên thảm bay đu đưa để quan sát cuộc đua rõ hơn.
Mấy cô gái Pháp thích thú cũng lấy thảm bay của mình ra bay ngồi lên như vậy, đám nam sinh cũng tương tự.
Có đến mười mấy con đại bàng tham gia cuộc đua, bảng số đeo trước cổ, còn đối diện khán đài là bảng số thành tích của chúng.
“Cá cược, cá cược đây. Ai bắt con nào thắng nào...”
Một pháp sư rao dạo, nhiều người bu lại bắt cược, ở đằng xa những khu khán giả khác cũng có người đi rao dạo nhận cược tương tự.
Mấy cô gái Pháp trên thảm bay sà xuống bắt cược, chừng như đã thống nhất chiến lược là mỗi người bắt cược 1 con, cứ nhè 4 con đang cao điểm nhất mà bắt.
Cuộn giấy da và bút lông tự động chuyển động, xong tay pháp sư đưa cho mỗi người một tấm thẻ nhỏ rồi rảo bước tới nhóm mấy cô gái ngồi trên khán đài đây. Cả 3 giáo sư dẫn đoàn đều hứng thú với trò chơi này, ai cũng thử bắt cược một con.
Chị Eda cũng chơi thử, bắt con số 14, là con đang cao điểm nhất trong bảng đấu, cũng đồng nghĩa là có tỷ lệ ăn cược thấp nhất.
“Selly chơi thử đi!” Eda ham vui nài nỉ, chị Isla không nhịn nổi cũng đã bắt cược số 5, đang cao điểm thứ 5 trên bảng.
Giselle tiếc tiền, không biết tiền Ả Rập họ nhận bao nhiêu chứ nếu cược bằng Galleon thì phải ít nhất 1 đồng vàng, nên cô không muốn cược lắm.
“Thôi em không chơi đâu, em chẳng bao giờ ăn trong mấy vụ cá cược cả.”
“Xem đua đại bàng mà không cá cược là không vui đâu cô bé ạ.” Shaikh từ đâu xuất hiện làm mấy cô gái Pháp đang ngồi thảm bay trên kia hét lên, rồi lập tức sà xuống ngồi lại vào khán đài cho gần gã.
Tay pháp sư nhận cược làm động tác cúi người chào gã, rồi định dợm bước đi.
“Chờ đã, để cô bé này đặt cược đã chứ.”
Tới đây rồi mà mình từ chối nữa thì lại kỳ quá, Giselle đưa cho người pháp sư 1 Galleon: “Số 7 nhé,” là con đang có điểm số thấp nhất bảng.
“Ơ kìa, tại sao em lại chọn số 7!” Eda kêu lên, “Em chọn đại cũng chọn con xếp hàng cao chứ.”
“Thôi mà, chơi vui thôi mà,” cô cười cười, “Đoàn mình ai cũng bắt cược 1 số hết rồi, còn mỗi con số 7 chưa ai bắt thì em bắt thôi.”
“Không ai bắt vì nó chót bảng kia mà!”
“Thôi mà Eda, chơi vui thôi mà,” chị Isla cũng cười.
“Shaikh, anh Shaikh cũng bắt cược đi chứ!” Một cô gái Pháp cười điệu.
“Ồ không được đâu, tôi có một con tham gia cuộc đua rồi, không thể tự mình bắt cược được.”
“Ối!” mấy cô nàng cười khúc khích, “Là con số mấy thế anh Shaikh?”
“Sao anh không nói sớm, chúng em nên bắt cược con đại bàng của anh mới phải.”
“Là con số 14 phải không?”
Gã nháy mắt: “Bí mật chứ! Nói huỵch toẹt ra lại mất vui.”
Tiếng kèn to đùng thổi lên, khán giả nín thở nhìn 17 con đại bàng đủ chủng loại đang đậu trên tay người huấn luyện xếp hàng đứng ngay vạch xuất phát. Cách đua thì đơn giản thôi, người ta đã để ở vạch đích cách đây 10km 17 sợi dây màu, đại bàng từ đây xuất phát, bay đến đích quắp sợi dây màu rồi bay vòng trở về, con nào về sớm nhất với sợi dây màu là con đó thắng.