Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 108: Chuyến hành hương đêm kỳ diệu (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-13 03:33:53
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối ngày 14/7 sau bữa ăn tối, cả lâu đài Wubār như sống dậy. Dường như tất cả học sinh lẫn thầy cô đều xuất hiện ở sảnh đường, đứng nghiêm trang.
“Hôm nay là một ngày đặc biệt, Lễ Isra wal Miraj theo truyền thống của chúng tôi. Các học sinh ưu tú của chúng tôi sẽ thực hiện chuyến hành hương đi xuyên sa mạc trong đêm, đến cây Liên Hoa và khởi hành trở về vào sáng mai...”
Hiệu trưởng Wubār đang đứng nói gì đó với các học sinh.
“Chúng tôi có được tham gia không anh Shaikh?” Mấy đứa nam sinh hỏi.
“Tôi e là không, đây là lễ truyền thống của dân tộc tôi thôi.”
Đoàn người di chuyển ra sân cùng các học sinh bản địa. Từ đám nam sinh đã có 8 người bước ra, bên nữ sinh chỉ có 5 người.
13, theo Số học Huyền bí thì 13 là con số có năng lượng ma thuật cao không kém số 7, nhưng lại thiên về nghệ thuật hắc ám hơn.
“Ôi tiếc thế, chúng em có thể đi cùng để xem không anh Shaikh? Chúng em nhìn từ xa thôi, không phiền gì đến họ đâu.” Một cô gái Pháp nài nỉ, bọn trẻ ham vui sao có thể bỏ qua một lễ hội lớn đến như thế này.
Dù thật ra cả đám cũng chẳng biết những người bản địa này chuẩn bị làm gì.
Hiệu trưởng Wubār phát biểu xong, 13 nam nữ bước ra phía trước, những học sinh đứng sau đồng thanh nói gì đó, tựa như cầu nguyện chúc phúc. 13 người chào cả trường, rồi chúng đồng loại vỗ tay cổ vũ, những con tiên nhí bay đầy đầu họ, đâu đó có tiếng đại bàng kêu, còn đám chim trên những cây cọ dầu thì râm ran hót nãy giờ.
“Nếu chỉ đi theo từ xa thôi thì có lẽ được, chúng ta có thể đi cùng các giáo sư, họ cũng đi theo bảo vệ học sinh.”
“Hoan hô! Tuyệt vời!”
“Ôi trông kìa! Đẹp thế!”
Đó là những con lạc đà bạch tạng thuần trắng, được dắt ra đưa cho những học sinh tham dự lễ hành hương. Dưới màn đêm sao sáng, màu trắng của lạc đà lóng lánh lấp lánh, làm lóa mắt mấy vị khách lạ.
13 học sinh mỗi người cầm lấy dây cương của một con lạc đà, quay lại chào mọi người lần cuối, nhận lời cầu nguyện chúc tụng thêm lần nữa rồi lần lượt dắt lạc đà đi qua cây cầu vô hình bắc ngang hồ Qalb Al Sahr.
Sau khi tất cả đã đi qua cầu hết, một pháp sư đang ngồi trên thảm bay ra hiệu, bọn chúng sắp thành hàng, trèo lên lạc đà. Rồi một tiếng cờ hiệu phất lên, 13 con lạc đà xuất phát.
“Đi đi, chúng ta cũng đi nữa anh Shaikh!”
Khoảng 10 phút sau đó, một số giáo sư và phù thủy trưởng thành bắt đầu leo lên lạc đà và thảm bay xuất phát đi theo. Thế là đám du học sinh, 3 giáo sư phụ trách cùng Shaikh cưỡi lạc đà tranh thủ chạy theo cùng.
Lạc đà của bọn họ là loại thường chứ không phải lạc đà bạch tạng, làm mấy cô nàng Pháp tưởng bở hụt hẫng.
“Chúng ta phải đi đến đâu vậy anh Shaikh?” Nữ giáo sư Tremblay hỏi khi đang ngồi trên một con lạc đà.
“Băng qua sa mạc để đến cây Liên Hoa, một loài cây thiêng của dân tộc tôi.”
Cưỡi lạc đà tuy không quá thoải mái nhưng cũng không vấn đề gì lớn. Trên lưng lạc đà có nệm, nếu đi với tốc độ bình thường thì cũng tạm được. Nhưng giờ bọn chúng đang cố chạy nhanh để theo kịp đoàn học sinh bản địa hành hương, lưng lạc đà gồ ghề làm đám người ngồi không quen bắt đầu thấy khó chịu.
“Thường thì sẽ có nguy hiểm gì trên sa mạc không? Anh biết đó, chúng tôi không chỉ đến đây để thăm thú, tôi có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho học sinh của mình.” May quá giáo sư Morton lên tiếng. Giselle khi nãy đã không muốn đi rồi, nhưng không lẽ cả đoàn đi hết mình mình đòi ở lại.
Mắt hồ ly bật cười: “Nguy hiểm ư? Không đâu. Con đường này chúng tôi hàng năm đều đi qua, năm nào cũng tổ chức Lễ Isra wal Miraj mà. Cao lắm thì có bão cát thôi. Nhưng nhà tiên tri của chúng tôi đã tiên đoán đêm nay là một đêm đẹp trời rồi.”
“Vậy trên sa mạc này có sinh vật nguy hiểm nào không?” Giáo sư Ivanov hỏi.
“Sinh vật huyền bí trên sa mạc có không ít đâu...”
“Thế mà anh bảo không sao à!” Giáo sư Morton vội nói, còn giáo sư Ivanov đã ghìm lạc đà lại ngay, “Không được, tôi phải đưa học sinh của tôi về!”
“Ơ kìa giáo sư Ivanov! Chúng ta đi xem đi chứ!”
“Đúng rồi thưa giáo sư! Biết khi nào mới có dịp thế này!”
Để đám người nói cho đã rồi Shaikh mới thong thả tiếp: “Đừng vội, tôi chưa nói hết mà. Trên sa mạc đúng là có không ít sinh vật nhưng con đường mà chúng ta đi đã được rà soát hết rồi. Lạc đà bạch tạng được huấn luyện để chỉ đi đúng một con đường hành hương rồi về thôi. Các vị làm như chúng tôi không lo lắng cho an toàn của học sinh mình bằng các vị vậy.”
Mấy phù thủy bay thảm đã bắt kịp đám học sinh hành hương, xa xa dưới bầu trời sao có tia sáng xanh lá b.ắ.n lên, đó là tín hiệu an toàn.
Mấy con lạc đà của đám khách cũng tiếp tục đi tới, sa mạc về đêm dường như hiền hòa hơn ban ngày, không còn cái nóng oi bức thiêu cháy mặt mày, gió đêm thổi đến dịu nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-108-chuyen-hanh-huong-dem-ky-dieu-1.html.]
“Chúng ta cũng chưa có dịp tham quan sa mạc về đêm kia mà, thôi cứ để tụi học trò trải nghiệm một lần.” Giáo sư Tremblay nói, dẫn đám Beauxbatons đi trước nhất.
“Các trò theo sát tôi với cả đoàn nhé!” Đã lỡ ngồi lên lưng lạc đà rồi giáo sư Morton đành đi theo luôn.
Đám nhóc nghĩ các giáo sư có hơi cẩn thận quá, vì mười mấy ngày qua chúng tung tăng nơi này có thấy nguy hiểm gì đâu. Giselle thì thấy ngược lại, ngay cả con lạc đà mà chúng cưỡi đây chắc gì đã nghe điều khiển của chúng mà chúng tự tin đến vậy.
Mà cũng có lẽ chỉ mình cô nhận thấy ác ý của gã hồ ly Shaikh nên mới đề phòng vậy thôi, chứ đứng từ góc độ của chị Eda Isla đi thì nơi này quả thật tiếp đãi thịnh tình. Nên Giselle chỉ có thể cố điều khiển lạc đà theo sát sau giáo sư Morton.
Nhưng hứng thú của đám học trò mau chóng rơi rụng hết khi chuyến đi quá dài lại chỉ toàn thấy cát đen và sao sáng trên trời chứ tuyệt nhiên chẳng có chuyện gì xảy đến cả. Không có một con vật hay hiện tượng phép màu hay thử thách gì đối với mấy học sinh thực hiện nghi lễ, làm bọn đi theo cũng nhanh chóng ỉu xìu.
“Ôi trời biết thế khi nãy mình đừng đòi đi theo, giờ đã ngủ êm giấc trên giường rồi.” Eda dịch lên dịch xuống trên lưng lạc đà, dù có nệm mà ngồi đến giờ cũng chẳng êm ái chút nào. Chuyến đi này đã dài bằng lúc đầu bọn họ đi từ trạm đáp bột Floo đến lâu đài Wubār rồi.
“Chị thắc mắc là mỗi năm họ đi kiểu này một lần để làm gì ta?” Isla nói nhỏ. Dù mang tiếng là đến trao đổi văn hóa nhưng bọn chúng vẫn như người xa lạ ở cái xứ sở xa xôi kỳ ảo này, văn hóa bản địa chúng không rõ, thấy người ta làm sao thì biết vậy thôi.
“Chị hỏi Shaikh đi, em cá là anh ta rất sẵn lòng kể về truyền thuyết lịch sử cội nguồn này đó.”
Eda nhại lại, đúng là kể từ khi đến đây, tần suất chúng nghe về cụm từ “truyền thuyết lịch sử” mở đầu mỗi câu chuyện dày đặc đến nỗi phát ngán. Eda còn bảo thử nghĩ xem giờ phù thủy châu Âu mỗi lần mở miệng kể cái gì đó lại nói: “Truyền thuyết bảo rằng Merlin đã từng...”
Nhưng biết làm sao được khi khác biệt tôn giáo và văn hóa tín ngưỡng làm hai sắc dân không thể thấu hiểu nhau.
Lại thêm một lúc nữa, khi chỉ còn trời và cát, biển đen trải rộng tầm nhìn và muôn ngàn vì sao giăng cao trên đầu, mấy cô nàng Pháp phía trước đã gục gặc đầu muốn ngủ trên lưng lạc đà luôn rồi, thì bỗng nhiên phía xa nơi đoàn học sinh hành hương truyền đến tiếng xôn xao.
Bọn họ đánh lạc đà chạy vội đến, chỉ thấy một cô phù thủy đã xuống khỏi lưng lạc đà bạch tạng của mình, quỳ ngồi trên cát, cúi người hướng về phía xa mà cầu khẩn. Vừa khấn nguyện vừa dập đầu, rồi lại đi bằng đầu gối tiến lên phía trước dăm bước, rồi lại khấn nguyện, khấu đầu.
Mấy phù thủy trưởng thành xung quanh nói gì đó, rồi một nữ phù thủy cưỡi lạc đà dừng lại để đi theo canh gác cho cô nữ sinh, những người còn lại thì tiếp tục đi tới.
“Cô ấy bị làm sao vậy anh Shaikh?”
“Trò ấy đạt đến một mức độ nhất định trên hành trình hành hương của mình. Có lẽ trò ấy nhận được chỉ điểm gì đó từ Đại Pháp Sư. Đó mới là ý nghĩa thật sự của Lễ Isra wal Miraj.”
Nhìn cô nữ sinh cứ bò quỳ mấy chốc lại cúi đầu cầu nguyện, con lạc đà bạch tạng thì thong thả đi bên cạnh, nữ phù thủy trưởng thành đi theo từ xa trông chừng, mấy cô gái Beauxbatons thốt lên:
“Thế... thế cô ấy phải đi như vậy cho đến đích à?” để rồi nhận được câu trả lời:
“Đúng vậy, trò ấy sẽ hành hương như vậy cho đến cây Liên Hoa.”
“Từ đây đến đích còn xa không anh?” một nam sinh hỏi.
“Mới nửa đường thôi, và thường thì sau khi đi nửa đường các thánh tích của Lễ Isra wal Miraj mới bắt đầu xuất hiện.”
Phía trước lại có tiếng xôn xao, một nam sinh cũng đã xuống lạc đà, nhưng cậu ta không quỳ hành lễ như cô gái đầu tiên, mà vừa dắt dây thừng của lạc đà vừa cầm đũa phép đang phát sáng như dùng bùa Lumos để tiếp tục đi về phía trước. Cũng có pháp sư trưởng thành cưỡi lạc đà đi cùng, những người còn lại đã đi xa rồi.
Đoàn khách tưởng đâu người thứ hai này có vẻ hành hương dễ dàng hơn người đầu, vì ít ra còn đi bằng hai chân chứ không phải hai đầu gối. Nhưng khi cả đám vụt qua, ngoái đầu nhìn lại thì bỗng chốc hô lớn:
“Xem mắt của cậu ta kìa!”
Nam sinh đó đang đi với đôi mắt nhắm nghiền, dường như định hướng đã phụ thuộc vào con lạc đà bạch tạng và đũa phép, cậu ta cứ đều bước đi về phía trước như vậy.
“Tại sao lại vậy?” Tình cảnh làm cả đám hơi hoảng.
Chỉ có Shaikh vẫn tỏ vẻ như thường: “Tạm thời mất thị lực cũng là một thánh tích trên đường hành hương. Các vị yên tâm, khi đến cây Liên Hoa thì các trò ấy sẽ bình thường trở lại.”
Giselle chợt hỏi: “Thế đã từng có ai không đến được đích chưa anh Shaikh?”
Cả đám nín thở để gió sa mạc ban đêm đập vào mặt, gã vẫn đáp như thường: “Có, vài ba năm đều sẽ có một hai trường hợp không hoàn thành được chuyến đi hành hương.”
“Vậy kết cục của những người đó như thế nào?”
“Thế mà các anh luôn miệng đảm bảo an toàn với chúng tôi đấy à!” Giáo sư Ivanov của Durmstrang nóng nảy.
“Bĩnh tĩnh đã nào giáo sư Ivanov. Đây là lễ hành hương của dân tộc chúng tôi kia mà, không an toàn cũng là học sinh chúng tôi không an toàn, còn các vị chỉ là đang đi theo quan sát mà thôi.”
Rồi trả lời cho câu hỏi kia: “Nếu không hoàn thành chuyến hành hương sẽ chịu một số thương tổn nhất định, nhưng một thời gian sau đều chữa khỏi hết.”