Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 109: Chuyến hành hương đêm kỳ diệu (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-13 03:35:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người thứ ba xuống lạc đà bạch tạng là một nữ sinh, cô gái này như nam sinh trước đó, nhắm tịt mắt để lạc đà và đũa phép dẫn đường. Nam sinh thứ 4 và nữ sinh thứ 5 thì vừa đi bằng đầu gối vừa khóc hết sức bi thảm, miệng như lảm nhảm cầu khẩn gì đó.
Nếu mà bình thường thấy nam sinh khóc lóc thế này đám học sinh phù thủy châu Âu hẳn đã chế nhạo một phen, nhưng trong không khí mơ hồ kỳ lạ của đêm nay, bọn chúng không dám nhạo báng gì về nghi lễ tín ngưỡng của một dân tộc cả.
Đến nam sinh thứ 6, con lạc đà bạch tạng của cậu ta đã khuỵu gối nằm xuống, cậu ta lôi kéo thế nào cũng không chịu đứng lên. Dù cho có cầm đũa phép thực hiện bùa chú gì đó, thậm chí là các bùa tấn công, con lạc đà trắng vẫn bất động như vậy.
Shaikh hét lên bằng tiếng Ả Rập với mấy người đi theo, họ đều lắc đầu rồi gật đầu. Một pháp sư trên thảm bay đáp xuống, nói gì đó với cậu nam sinh, cậu ta nhất quyết không chịu, cứ tiếp tục tìm cách để lạc đà của mình đứng lên. Pháp sư cưỡi thảm khuyên không được cũng không tỏ vẻ gì, ngồi khoanh chân trên thảm bay chờ đợi, có vẻ như chờ cậu ấy bỏ cuộc rồi đưa trở về.
“Vậy là sao anh Shaikh?”
“Cuộc hành hương của cậu ấy phải kết thúc tại đây rồi. Các vị thấy đó, thánh tích từ chối cậu ấy rồi.”
“Từ chối? Tại sao lại từ chối?” Đoàn du khách vẫn nghe không hiểu “thánh tích” là gì, và cũng không tài nào hiểu nổi phép thuật huyền bí nào đang quan sát cuộc hành hương này để mà quyết định ai phải đi bằng đầu gối, ai phải bị mù rồi lại từ chối ai.
“Có những điều huyền bí không thể nào giải thích được các vị à...” Gã lắc đầu ra vẻ cao thâm.
“Vậy trò ấy sau này có được học ở Wubār nữa không?” Giáo sư Morton hỏi, trầm ngâm nghĩ ngợi hơn rất nhiều.
“Có chứ, trò ấy có vi phạm nội quy gì đâu mà không được đi học tiếp. Nhưng nếu để tôi nói, thì... các cô cậu sẽ không thích đi học sau khi bị Lễ Isra wal Miraj từ chối đâu...”
Lời bay trong gió nghe sao mà hãi hùng.
“Là mọi người sẽ tẩy chay cậu ta à?” Eda thì thầm chỉ để Giselle nghe, cô gật đầu, “Có lẽ vậy.”
Thánh tích trên người thứ 7 từ xa đã thấy rõ ràng. Cô nữ sinh đi bộ bằng chân dắt theo lạc đà, không cầm đũa phép, nhưng bước đi nặng nhọc như phía trước có chướng ngại vật gì đó to lớn lắm. Áo chùng của cô gái tung bay như bị gió thổi phần phật, mạng che mặt cũng bị rớt xuống mà cô không có thì giờ để đeo lại. Cô gái đi như thể đang bị bão cát sa mạc thổi vào người, như thể phía trước là cơn giông bão ùn ùn kéo đến.
Nhìn thế thì tốc độ của cô gái còn chậm hơn mấy người phải đi bằng đầu gối nữa.
“Nhưng có vẻ đỡ hơn nam sinh bị từ chối,” chị Isla bình luận.
Bọn chúng giờ đã nhận ra thà gặp khó khăn trắc trở, thậm chí bị mù tạm thời nhưng lạc đà vẫn chịu dẫn đường đi tới là tốt nhất, chứ nếu rơi vào trường hợp bị từ chối thì khó mà sinh tồn tiếp được ở ngôi trường phù thủy nơi mà ai cũng tín ngưỡng lễ hành hương như vậy.
Đi xa nữa là gặp hai bóng người, đúng hơn là hai bóng lạc đà thong thả dẫm bước, còn người cưỡi chúng thì đang nằm gục trên lưng chúng như thể đã ngất xỉu rồi.
Cả đám hô nhẹ bàng hoàng, nhưng chóng nhận ra người ở đây chẳng ai lo lắng cả, vẫn có hai phù thủy bảo hộ đi kèm.
“Họ đang mơ đó,” Shaikh cho biết.
Bọn chúng cuối cùng cũng bắt kịp đoàn hành hương, giờ chỉ còn 4 người, 3 nam 1 nữ vẫn đang cưỡi lạc đà trắng đi tới bình thường. So với những gian nan thử thách mà họ đã nhìn thấy, 4 người này có vẻ nhẹ nhàng quá thể, làm cả đám tấm tắc làm kỳ.
“Vậy là 4 người họ không bị... à không có thánh tích gì à?”
“Tôi đã nói rồi, Lễ Isra wal Miraj là một hành trình cá nhân huyền bí, chúng tôi cũng không thể giải thích được. Chỉ khi đi đến được cây Liên Hoa thì mới được xem là hoàn thành.”
Và như để chứng minh cho lời của gã hồ ly, cô gái duy nhất còn lại bỗng nhiên lảo đảo, rồi ngã từ lưng lạc đà xuống thẳng nền cát. Cả đám kinh hô.
Hai nữ phù thủy vội chạy tới kiểm tra, đút thuốc nước hay thức ăn gì đó, xong để cô gái nằm yên giữa sa mạc, hai người bình tĩnh ngồi chờ cô gái tỉnh lại.
“Trò ấy chỉ bị ngất xỉu thôi phải không anh Shaikh?” Giáo sư Tremblay hỏi, bà giáo nhíu hết cả mày chứng kiến lễ hành hương kỳ lạ này.
“Đúng vậy, chờ cô ấy tỉnh lại để thực hiện nốt hành trình của mình thôi.”
“Mãi vẫn chưa đến đích ư?”
Nửa sau cuộc hành hương kỳ thú quá làm bọn chúng quên mất thì giờ. Trăng sao đã cao lắm rồi, gió thổi lạnh cóng đôi bàn tay, nếu không có mạng che đầu tóc phủ kín thì chắc còn lạnh hơn nữa.
“Sắp đến rồi, các vị thấy cái cây đó không?”
Thấy thì thấy nhưng cả đám lại thất vọng. Cuộc hành trình đêm nay kỳ ảo hoang đường làm bọn họ hình dung cây Liên Hoa gì đó trong truyền thuyết phải là một cái cây phi thường lắm chứ. Nào ngờ nó chỉ là một cây tuyết tùng Liban tán rộng bình thường, chẳng có tí phép nhiệm màu nào, nếu không tính đến phép màu là cái cây có thể sinh trưởng tươi tốt kỳ lạ giữa sa mạc khô cằn này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-109-chuyen-hanh-huong-dem-ky-dieu-2.html.]
“Ôi chỉ là một cái cây thôi ư?” Tiếng thất vọng thở dài.
Khi cả đoàn khách lẫn đoàn hành hương còn cách đích khoảng 700m nữa, cây tuyết tùng Liban nhìn gần đã thấy cao lớn vô cùng, thì bỗng nhiên tiếng gió thổi xào xạc nổi lên. Những phù thủy Ả Rập kêu lên ồn ào, Shaikh bỗng nhảy xuống lạc đà, lấy tấm thảm bay vốn dắt trên lưng thồ ra, ngồi bay lên cao.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Này có chuyện gì vậy?”
Gió thổi phần phật vào đám người, thổi từ mạn trái thổi tới, cát bay cùng không gian.
“Bão cát!” Một vài người hét lên bằng tiếng anh.
Shaikh từ thảm bay bay xuống, hét lên: “Nằm thụp xuống hết cỡ bên hông lạc đà, lấy áo chùng che chắn...”
Mấy con lạc đà từ khi gió bốc lên đã khuỵu gối ngồi xuống, chúc đầu vào đống cát. Tiếng người la hét nhưng dường như chỉ là đám du khách, còn những người bản địa này đón nhận bão cát tuy bất ngờ mà không hoảng loạn.
Có lẽ dân sa mạc đã quá quen thuộc với hiện tượng thiên nhiên khắc nghiệt này, áo chùng may rộng rãi cũng vì để che chắn như vậy. Lạc đà phù thủy cũng đã huấn luyện, đám trẻ không biết làm sao chỉ đành nghe theo, nằm xuống nền cát dùng thân lạc đà che chắn, lấy áo và khăn bảo hộ đường hô hấp.
Và ngay khi bọn chúng nằm xuống, gió cát thổi mạnh hơn nữa, như những cơn cuồng phong lốc xoáy, hơn cả mùa bão tuyết kinh khủng ở Hogwarts tháng 12. Cát thổi vào tai vào mặt vào mắt, thổi rát qua da thịt, cát như lấp đầy cả người. Gió thổi mạnh đến nỗi như có thể cuốn đi cả một thân thể nhân loại, may là đến nơi đây đã ma sát qua nhiều thân hình lạc đà to lớn nên mới không cuốn lấy một đứa học trò bay lên.
Ấy thế mà, khi mắt nhắm tai ù, khi cả người như bị chôn vùi dưới cát, khi toàn bộ không gian đều chìm đắm trong những hạt cát li ti tinh mịn xốn xang, giữa sát na thời gian, mọi thứ trở nên im lìm tĩnh lặng, không còn tiếng ù tai, không còn cuồng phong bão tố.
Giselle cho là bão cát đã qua nên thử mở hé mắt, thấy kỳ lạ, tại sao chẳng có cảm giác xốn xang khi bị cát vào. Cô mở to mắt, thấy mình giữ tư thế nằm sấp như cũ nên bật ngồi dậy.
Và rồi trước mắt cô là một cái cây to lớn chói lòa, một cái cây chỉ có thể diễn tả bằng hai từ kỳ diệu.
Từ rễ đến thân đến những cành lá đều là màu bạc lấp lánh, như những con tiên nhí đêm của thiên hà đều tụ lại nơi đây. Cành lá xum xuê xòe rộng, lá màu xanh bay reo vui trong làn gió. Cái cây khổng lồ cao lớn chọc trời, đứng từ dưới mà ngước lên chỉ như thấy tàn lá của nó chạm tới bầu trời sao trên kia.
Mà cũng như thể sao trời nhờ nó mà chống đỡ trên đó.
Cái cây lóng lánh ánh bạc diệu kỳ làm cô gái nhỏ nửa hoảng sợ nửa tò mò, nhưng đâu còn cách nào khác, đành chậm chậm bước gần về phía nó.
Cái cây nuôi dưỡng một hệ sinh thái của riêng mình, dưới gốc cây thảm cỏ hoa um tùm, những con vật nhỏ ăn cỏ làm hang. Còn bên trên là tổ của nào là chim muông, yêu tinh nhí có cánh, các loài tiên nhí, bướm đêm.
Những cư dân cây chẳng thèm để ý gì đến vị khách lạ, vài con quỷ lùn râu rậm còn chui ra khỏi những cái hang sâu dưới rễ để i a ngó nghiêng.
Càng đến gần Giselle như bị mê mang bởi ánh sáng bạc phát ra từ thân cây, bị màn trời sao mà nó chống đỡ hôn ám, cô cứ đi tới đi tới, vươn tay phải ra chuẩn bị chạm vào thân cây bạc.
Bỗng từ phía thân cây như có gì đó phóng ra, một chùm ánh sáng bạc, cắn phập vào mu bàn tay phải của cô, đúng ngay chỗ con rắn hổ mang đã cắn.
Giờ đây vết cắn đó lại lặp lại lần nữa, nhưng con rắn này toàn thân ánh bạc, không có mang phình ra, cả răng nanh đều là màu bạc, chỉ có đôi mắt là sọc xanh lá.
Vết cắn lần này đau nhức như bị châm chích nơi cổ tay hòa cùng thứ gì đó như nọc độc gây tê và mê man, Giselle mụ mẫm đi rất nhanh, cả người dường như không còn sức lực đổ ngã xuống thảm cỏ hoa, nhìn bầu trời sao giăng trên những tán lá rợp trời của cái cây bạc khổng lồ lấp lánh, nhìn thấy con rắn bạc tiếp tục nhe ra hai cái răng nanh sắc nhọn bay vút về phía mình.
Bầu trời thu hẹp lại, mây đen phủ kín, đó là một đêm mây mù che khuất cả không trung.
Giữa hai thế giới hư thực, giữa sự sống và cái chết, giữa thế giới của những tinh linh sắp hóa thân thành kiếp người, một linh hồn sơ thai đang rơi nhanh xuống mặt đất, được những nguyên tố pháp thuật chúc phúc. Càng rơi xuống càng nhanh, lực hấp dẫn phía dưới càng lớn, ấy thế mà bỗng từ trên tận những tầng trời, lại có một linh hồn khác bị kéo xuống, nó rơi mạnh đến độ không gian vĩ độ rung lắc nứt nẻ, càng bị kéo xuống nhanh hơn. Chỉ trong tích tắc sơ thai thứ hai va thẳng vào quỹ độ của sơ thai thứ nhất, kéo ra một sợi dây tuyến vừa như vô hình vừa như hữu hình.
Nó tiếp tục rơi xuống, mang theo những vĩ độ vỡ nát của một tồn tại không thuộc vũ trụ này, đáp xuống một bệnh viện tuyến 2 ở ngoại ô London, vốn đã xuống cấp nhiều năm và cơ sở vật chất thiếu thốn.
Trước khi tiếng trẻ con kịp khóc lên, chỉ còn nghe tiếng vọng gào thét điên cuồng cuối cùng của một người phụ nữ:
“Morgenstern ta nguyền rủa miiiii.”
Tiếng trẻ con khóc òa. Cùng lúc đó, xa tận nửa chiều dài đất nước, cũng là tiếng trẻ con khóc òa.
“Sinh rồi, sinh rồi! Thưa cậu Montgomery là một bé trai ạ.”
Đó là 07:07 tối ngày 07/07/1999.