Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 110: Hành vi bí ẩn của Durmstrang
Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:26:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hết bão cát rồi!”
“Kiểm kê quân số!”
“Bão cát tan rồi!”
“Lần này nhanh nhỉ, hình như mới có nửa tiếng.”
“Nhà tiên tri đã tiên đoán Lễ diễn ra suôn sẻ mà...”
“Các trò không sao hết chứ? Pirie, Gibson, Hall, Ellis, Clark đủ cả.” Giáo sư Morton đầu bù tóc rối, cát dính từ đầu tóc đến toàn thân, mặt ông cau có nhăn nhó như hai giáo sư dẫn đoàn kia, cũng hết sức khó chịu vì phải chịu trận thế này.
Giữa thiên nhiên khắc nghiệt dường như phù thủy cũng chẳng có giải pháp gì hơn ngoài cách chịu trận như Muggle.
Mà cũng trách ai bây giờ, là chính bọn họ đòi chạy theo coi nghi lễ của người ta kia mà.
Thực ra mọi chuyện cũng không đến nỗi nào, ngoài đợt bão cát bất ngờ, 13 học sinh hành hương cuối cùng cũng hoàn thành được 12 người, trở về dưới ánh sáng ban mai và niềm vỗ tay nồng nhiệt của bạn bè chào đón.
Còn đoàn du khách thì vội tắm rửa rồi chui lên giường ngủ vùi. Cả tuần lễ sau đó, chẳng ai dám nhắc đến từ sa mạc hay dạo chơi ngoài lâu đài, nhác thấy bóng lạc đà đã thấy ê ẩm mông.
Những tiết bùa chú tổng hợp đã nhẹ nhàng hơn, mấy cô nàng Pháp không muốn tranh cãi với giáo sư về vấn đề nên dùng tiếng nào niệm chú nữa, vì đã dành toàn bộ tâm trí cho những tiết độc dược, à không điều chế nước hoa.
Chị Isla thì bất bình cho rằng giáo án ban đầu đâu chỉ có điều chế hương dược thơm tho không được ích gì, nhưng biết sao được khi mấy cô nàng kia quấn phá nhiều quá.
“Ôi tháng chay của họ phải đến khi nào mới kết thúc vậy.”
Eda chán nản nhìn món Harees mà ban đầu chị cũng thích ăn lắm. Nhưng phàm mà món nào ăn mãi ngày 3 bữa hết cả tuần thì cũng hết ngon rồi.
“Còn 10 ngày nữa...” Chị Isla có nhiều kiên nhẫn với mấy món ăn hơn.
Con vẹt đưa thư vỗ cánh bay vào, đậu an ổn trên nhành cây của mình rồi lại kêu lên: “Thư đây! Thư đây!”
“...”
“Pirie, Eda.”
“Đây,” Eda vô thức đáp, đến khi cái thư bay vào nằm gọn trong tay mình mới phản ứng lại: “Ủa ai gửi thư cho mình vậy nè?”
Chị Isla lắc đầu: “Em quáng gà hả Eda? Thư của Hogwarts rõ rành rành thế kia!”
Nhìn cái bì thư màu đỏ rượu với con dấu sáp chữ H ánh kim, Eda lật đật mở ra, vẫn nói tiếp: “Ủa sao thư trường gửi đến đây? Giáo sư Conner bảo thư báo nhập học của tụi mình sẽ gửi về gia đình mà?”
“Thì em mở ra đọc là biết,” Isla hết nói nổi.
“Ôi Merlin ơi,” tóc đỏ reo lên làm cả bàn nữ sinh ngó lại, “Em được bầu làm Thủ lĩnh nữ sinh! Ôi Merlin của tôi ơi!”
“Chúc mừng chúc mừng! Tuyệt vời quá Eda ơi!” Hai cô gái ngồi cạnh chia vui, vậy mà loáng thoáng có cô nàng Pháp xì xầm:
“Thủ lĩnh nữ sinh thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu!”
Ăn tối xong là đến giờ dân bản địa cầu nguyện, tụi du học sinh biết ý không làm ồn ào ảnh hưởng, đi vòng vòng ngoài rừng cọ dầu, chèo thuyền ngắm trời đêm trên hồ Qalb Al Sahr mà thôi. Đám nữ sinh Beauxbatons nhanh chóng quen thân với tụi Durmstrang lẫn hai nam sinh Hogwarts, tụi nó thường kéo nhau bơi thuyền, thi nhau thực hiện bùa phép gì đó để câu cá, vọc nước.
Dưới ánh hào quang của mấy cô nàng Pháp, những cô nữ sinh còn lại có vẻ mờ nhạt hơn. Ba cô gái Hogwarts thích chúi mũi vào thư viện đã đành, còn hai cô gái Durmstrang gần như mất hút trong tầm mắt cả bọn.
Kể từ cái đêm ở thư viện giới hạn đó, Giselle ban sáng ngoài lên lớp và thư viện công khai, thì những buổi khuya không ai để ý tới, cô lại dùng bùa tan ảo ảnh lẻn vào thư viện ở tầng 6 ẩn tiếp.
Thế mà cô lại quan sát ra một đặc điểm của học sinh Wubār là tụi nó vô cùng tuân thủ nội quy. Không hề có những vụ trốn ngủ đi lang thang ban đêm, không hề quậy phá chạy giỡn trên hành lang phòng học, cũng không tò mò thử nghiệm mấy thứ đồ chơi khăm phá phách mà học sinh Hogwarts đam mê vô cùng.
Bởi thế mà đêm xuống, cả lâu đài Wubār tĩnh lặng không người, trở thành lãnh địa của những con tiên đêm, bướm đêm hay con chim giả-dạng-Toutou Muezza này. Giselle thật tâm rất nghi ngờ lời gã Shaikh, Muezza thực sự là hậu duệ của Hắc Phượng Hoàng sao? Hình thể nó chẳng liên quan gì đến phượng hoàng đã đành, sắc lông sặc sỡ của nó cũng chẳng liên quan gì đến màu đen nốt.
Nhưng phải công nhận là Muezza thông minh vô cùng. Tèo là con cú mèo thuộc hàng thông minh nhất loài, nó nghe hiểu một số câu mà cô chủ nói, có khả năng biểu đạt tâm tình của mình. Con quạ Espen thì càng thông minh hơn, nhưng Giselle cho rằng là vì nó là sinh vật huyền bí (dù cô không biết nó là loài nào, cô chưa muốn hỏi chủ nó). Còn Muezza, nó thuộc làu đường đi nước bước ở lâu đài Wubār đã đành, có thể cảm nhận được nguy hiểm, biết ai có ý tốt ý xấu với mình, lại có khả năng tìm thấy người sở hữu ma lực bản nguyên.
Đó là khi nó còn chưa ở vào hình dạng nguyên trạng của mình, năng lực chính xác của Hắc Phượng Hoàng là gì Giselle còn chưa rõ. Sách cô đọc vẫn chưa đủ nhiều, Hắc Phượng Hoàng là loài chim chỉ được xem là truyền thuyết nên không có mấy sách viết về nó, mà thực tế có ai thực sự nhìn thấy nó bao giờ đâu.
“Nè mày bay về với chủ của mày đi, suốt ngày đi theo tao làm gì.” Ngón tay Giselle đẩy đẩy Muezza khỏi trang sách mình đang đọc dở, cái đầu nhỏ xíu của nó cứ lắc lư qua lại cùng đôi mắt tròn xoe bé tí cứ chớp chớp nhìn cô.
Thế mà nó lại tưởng cô gái đang đùa giỡn với mình, lại nhảy vào đứng giữa trang sách che hết chữ chơi.
Quyển “Biến hình thuật toàn tập” này ít nhiều Giselle còn có thể nhìn hình hiểu sơ sơ, còn hầu hết các quyển sách viết bằng tiếng Ả Rập ở thư viện giới hạn cô đọc chẳng hiểu gì. Muốn tìm các sách về Đại Pháp Sư, cây Liên Hoa và nghi thức tế lễ của người dân nơi đây nhưng toàn viết bằng ngôn ngữ địa phương.
Thức xuyên đêm không thu hoạch được gì làm cô gái chán nản, cô gấp sách để vào lại chỗ cũ, niệm bùa tan ảo ảnh rồi từ từ mở cửa ra ngoài, nơi có bức tranh vẽ cuộc đua đại bàng chắn lối đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-110-hanh-vi-bi-an-cua-durmstrang.html.]
Nhưng cô không dời bước về phòng ngủ ngay, mà đứng nép vào góc khuất chờ đợi. Giselle không chắc mình đang chờ đợi thứ gì, chỉ là cô vẫn nhớ đêm vô tình gặp hai nữ sinh Durmstrang đang dò tìm gì đó, tò mò nên cô cũng muốn xem thử.
Có vẻ như mười mấy ngày thả lưới đã đến đêm nay thu hoạch. Im ắng tĩnh lặng thêm 10 phút nữa thì có tiếng người trò chuyện rì rầm, như thể đang cãi nhau.
“Đã tới đây ba lần bảy lượt rồi, đường cụt mà.” Đúng là giọng một nữ sinh Durmstrang.
“Nhưng la bàn toàn dẫn đến nơi này, hẳn phải có gì đó.” Nữ sinh thứ hai đáp.
“La bàn dẫn sai hướng rồi, tớ thấy cái lối đi sau lưng phòng cầu nguyện của bọn họ mới đúng.”
Hửm? Phòng cầu nguyện dành cho nữ sinh bản địa ở lầu 3, trong tháng chay Ramadan này mở cửa cả ngày lẫn đêm. Có lẽ vì lúc nào cũng có người nên hai cô nàng không dám bén mảng tới, vì vậy mới mò lên lại tầng 5 này chăng.
Vậy rốt cuộc chúng muốn tìm gì? Ai lại cho bọn phù thủy vị thành niên ngoại quốc cái can đảm tìm kiếm kho báu ở lãnh địa của chủ nhà thế này?
“Chỗ đó chúng ta sẽ tìm sau, tháng Ramadan sắp kết thúc rồi. Giờ tìm chỗ này trước đi đã.”
“Đường cụt rồi đi được đâu nữa mà tìm...” Nữ sinh phản đối quạu quọ.
Nhưng cuộc cãi vã còn chưa kết thúc thì một giọng nữ khác vang lên làm cả 3 cô gái giật mình:
“Nè hai trò kia đang làm gì đó?” Là giáo sư Tremblay dẫn đoàn Beauxbatons. Phòng bà giáo cách 3 phòng ngủ nữ sinh không xa, cũng ở tầng 5 này, Giselle thấy 2 cô nàng Durmstrang đi tìm khó báu bí ẩn mà lơ là cảnh giác quá.
“À dạ, chúng em...”
“Chúng em không ngủ được nên đi dạo thôi ạ.”
“Chứng mất ngủ của các trò nặng nhỉ, cả chục đêm liên tiếp đều mất ngủ à?” Giọng giáo sư Tremblay sát gần.
Giselle nín thở, cô tự thấy bùa tan ảo ảnh của mình đã thành thục lắm rồi, nhưng không chắc có bị một phù thủy tài ba như giáo sư Tremblay phát hiện ra không.
“Vâng, ở Durmstrang chúng em cũng mất ngủ hay đi lang thang thế này.” Lời này nghe là biết kiếm cớ, nhưng có lẽ chúng cũng không sợ vì không phải giáo viên của mình.
Rõ là bà giáo phật ý: “Tôi nên nhắc cho các trò nhớ, dù các trò không phải học sinh của tôi đi chăng nữa, rằng các trò đang đại diện cho giới phù thủy trẻ châu Âu đến thăm quan nơi này. Hành vi cử chỉ của các trò không chỉ làm đại diện cho Durmstrang mà còn cho các bạn đồng trang lứa ở trên toàn châu Âu.”
“Vâng thưa giáo sư, chúng em về phòng ngủ ngay đây.” Rồi tiếng chân di chuyển xa dần.
Giselle đoán có lẽ bà giáo vẫn còn đứng nhìn bức tranh đua đại bàng cỡ 5 phút nữa, rồi mới dậm mạnh chân rời đi. Nhưng cô vẫn nín thở đứng im như trời trồng ở góc nấp, thêm cỡ 10 phút nữa lại nghe tiếng gì đó như tiếng giải bùa đánh phụp. Quả nhiên giáo sư Tremblay vẫn còn đứng đó, lần thứ hai này bà giáo mới đi xa.
Nhưng cô vẫn tiếp tục đứng im thêm chục phút nữa, đảm bảo mọi thứ im ắng không người rồi mới khẽ khàng lẻn ra, lách về phòng ngủ.
Vừa đi vừa nghĩ lâu đài Wubār này cảnh giác thấp quá, phải chăng là vì học sinh nơi đây luôn tuân thủ nội quy cho nên người ta không ý thức đến việc cần tăng cường giám sát nhỉ.
Và mình có nên dấn thân tiếp vào câu chuyện này hay không, trong khi mình còn đang phải cảnh giác đề phòng gã Shaikh kia mà.
Hơn nữa, nơi lâu đài này có gì thì cũng là tài sản của dân tộc họ, mình ác ý tìm hiểu làm chi cũng đâu thể mang đi. Thế là Giselle quyết định không chĩa mũi tò mò nữa, mặc kệ hành tung bí ẩn của tụi Durmstrang.
Mà có lẽ vì đã bị giáo sư Beauxbatons phát hiện cảnh báo, mấy ngày sau đó không có gì khả nghi xảy ra. Giáo sư Ivanov cũng sinh hoạt bình thường, làm Giselle không đoán được ông giáo này có liên hệ gì với âm mưu của tụi nữ sinh trường ông hay không.
------
Tháng chay Ramadan kết thúc bằng một chuyến đi thăm chợ phù thủy địa phương.
“Nghe giống chuyến đi thăm làng Hogsmeade vậy.”
Chợ phiên Sihria họp trên ốc đảo nhỏ hơn Ốc đảo Wubār rất nhiều, nhưng cũng có một hồ nước trong vắt và những hàng cọ tươi tốt. Từ Wubār đến Sihria chỉ có thể đi bằng lạc đà hoặc thảm bay, và dĩ nhiên sau kinh nghiệm từ chuyến hành hương thì chẳng ai thích thú với loài động vật bốn chân nữa cả.
Eda nhìn Giselle nhăn mặt ngó tấm thảm thì cười trêu: “Không thì thôi lên chị cho quá giang nè.”
Thảm truy tìm khó báu là thảm đơn, tải trọng tối đa 2 người. Ở nơi này bọn họ đã thấy có loại thảm chở được 10 người đến thậm chí 20 người cả thảy. Chiếc thảm to như một cái sảnh nhỏ, chắc chỉ có thể dùng vào bay đêm, bay trên những tầng mây thật cao để né cả máy bay Muggle.
Tấm thảm uốn éo kháng nghị, kể ra số phận nó thật hẩm hiu, rơi vào tay chủ nhân mấy tháng rồi vẫn chưa được một lần làm tròn bổn phận của mình.
Nhưng lần này Giselle quyết tâm chơi lớn: “Không được, em không thể để cái thảm phủi bụi được nữa.”
“Chắc không đó?”
Chị Isla nghẹn cười: “Em không cần quá cố, sang ngồi cùng tụi chị cũng được mà.”
Cái thành tích điểm liệt môn bay chổi giờ đã gia cố thêm cái thành tích không dám ngồi lên thảm bay nữa, cô gái này như bị trọng lực trái đất hút chặt quá hay sao ấy.
Nhưng tấm thảm nghe thế đã tung tăng nảy lên, bung ra ngang tầm ngồi. Thảm bay bề ngang vừa phải, nhưng chiều dài đến 2m. Người lái ngồi ở hai phần ba đoạn sau tấm vải, hai tay cầm hai mép đầu vải, chỗ được thiết kế thành nút tay nắm. Như thế một phần đầu thảm sẽ bị kéo cong lên, trông cũng tựa tựa như ván trượt Muggle.