Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 111: Chợ phiên Sihria

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:27:15
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngồi lên ổn thỏa, cả đoàn xuất phát theo người dẫn đoàn. Khi muốn di chuyển thì hai tay cầm hai đầu kéo về phía mình, kiểm soát tốc độ nhanh chậm. Khi muốn dừng lại thì nới tay ra để tấm thảm trải thẳng ra là được.

Hóa ra cũng không đáng sợ lắm. Gió thổi vù vù quanh tai, cát thi thoảng bay thẳng vào mắt. Và tốt nhất đừng nhìn xuống phía dưới là được. Thảm bay ổn định và vững chắc hơn mấy cây chổi-không-để-quét-nhà, ít nhất Giselle lần đầu tiên bay thảm mà cũng bay được hòm hòm, chỉ là hơi bị bỏ lại đằng sau thôi.

Thấy vậy, chị Eda và Isla cố tình thả chậm tốc độ để đồng hành cùng cô, trên kia thì hai cậu chàng Ravenclaw Slytherin cũng bay giữ khoảng cách để cả đám đều có thể theo kịp.    

Cát bụi làm bọn du học sinh bực bội, may mà chuyến bay chỉ kéo dài cỡ 10 phút là đến đích.

“Đẹp quá!”

Khu họp chợ Sihria ban đêm đẹp như một bức tranh huyền thoại của những câu chuyện cổ tích xa xưa. Đèn lồng treo đầy các cửa hiệu là những bạt vải được căng ra giữa lối đi, chỉ chừa ra một con đường nhỏ để người chen chúc nhau qua lại.

Các phù thủy pháp sư mặc những loại áo chùng theo thẩm mỹ thời trang Ả Rập, nam đội khăn, nữ mang mạng trùm đầu và mặt, đi dọc theo con phố đan xen nhau.

Sau tháng lễ Ramadan hạn chế hội hè, chợ phiên Sihria như là dịp để mọi người thỏa thuê mặc sức mua sắm. Đám học trò Wubār cũng cùng gia đình đến đây để sắm sửa cho năm học mới, tiếng người huyên náo hệt như:

“Hệt như Hẻm Xéo!”

Mùi hương liệu khá nồng bay ra từ mấy cửa tiệm có để hình là những cái vạc và chai lọ đựng độc dược. Cửa hiệu ở đây đều viết bằng tiếng Ả Rập, hiếm lắm mới có một cửa hàng đề biển tiếng Anh, nhưng người ta chẳng thể nào nhầm lẫn những cửa hàng này được. 

Cửa hàng bán phục trang phù thủy thì trưng bày hàng mẫu đẹp nhất của mình, Giselle còn thấy bà thợ may đã may đo cho bọn cô hôm đầu tiên đến lâu đài Wubār hình như là chủ cửa hàng trang phục nơi đây. 

Kế bên là một tiệm còn lớn hơn nữa bán đầy các xấp vải hoa văn đẹp mắt, tiệm vải thậm chí còn rộng và đông khách hơn cả tiệm trang phục may sẵn.

Để ý thấy các tiệm độc dược và hương dược thống trị ngôi chợ, cứ ba bốn cửa hàng là có một cửa hàng hương liệu. Có lẽ đó lý do tại sao nhà Dietrichson lại muốn giao hảo với các tay Ả Rập này, nếu có thể đem hương dược nhiệm màu của xứ này đến Anh, chắc hẳn sẽ được phù thủy châu Âu đón nhận.

Cứ nhìn mấy cô nàng Beauxbatons mê mẩn hương dược là thấy.

Giáo sư Morton đã bước vào cửa hàng độc dược to nhất khu chợ tự khi nào, để bọn học trò mải mê đi tiếp. Cũng không thể trách giáo sư lơ là nhiệm vụ, vẫn còn cả chục phù thủy trưởng thành của Wubār đi theo trông chừng, hẳn không có gì đáng ngại.

Ngoài độc dược thì các tiệm bán thảm bay cũng khá nhiều. Buồn cười là có một tiệm bán chổi bay nhỏ xíu với tấm biển quảng cáo “Nhanh hơn bất kỳ tấm thảm nào của bạn”. Trong khi đó đối diện là một tiệm thảm rộng gấp đôi, treo áp chương quảng cáo là đại gia đình phù thủy thích thú ngồi trên một tấm thảm bay siêu to khổng lồ, với hàng chữ:

“Một thảm bay bằng chục cán chổi”

Và ưu thế nghiêng về bên nào thì đã rõ.

Có độc dược thì phải có vạc. Nơi này không chỉ có các loại vạc như phù thủy châu Âu thường dùng mà còn có các loại bình bằng hợp kim vàng đồng thon cao, với mỏ rót dài nhọn theo kiểu Ả Rập. Đủ thể loại kiểu dáng dùng cho những mục đích pha chế độc dược khác nhau.

Khá tiếc là tiệm thảo dược ở chợ phiên chỉ có một, bày bán những loài cây mà bọn chúng đã học qua trong các tiết thảo dược ở nhà kính Wubār. Chừng như đó cũng là đa số loài thảo dược ma thuật ở xứ sở cằn cỗi này.

Nhưng nghèo nàn về thảo dược lại được bù đắp bằng khiếu thẩm mỹ siêu thực với những phụ kiện từ trang sức, bông tai, lắc tay, lắc chân đến vòng mũi, trang sức tóc, đều được làm rất tỉ mỉ cầu kỳ. Ngay cả với thẩm mỹ Muggle thì những loại trang sức này cũng không thể chê vào đâu được.

Đám nữ sinh sau khi đã dừng lại hơi lâu ở các tiệm hương dược lại ùa tiếp vào tiệm trang sức, mấy cô nàng Pháp mặc kệ ánh nhìn kỳ lạ của dân bản xứ, thỏa thuê ướm thử những phụ kiện tóc tai lên mái tóc xõa tung tự do của mình.

Đẹp thì đẹp thật nhưng đâu hề rẻ. Đây đâu phải hàng nhà máy sản xuất hàng loạt như của Muggle, đều là những đồ làm thủ công từng chiếc một, thậm chí người ta còn có danh sách một loạt bùa phép có thể ếm lên trang sức để khách hàng tự do lựa chọn nữa. Dĩ nhiên chỉ là các loại bùa như chống nắng, làm mát, che chắn cát hoặc chống thấm nước, chống cháy chứ chẳng thể nào có các bùa ếm nguyền rủa được.

Ngoài các cửa hiệu hàng hóa địa phương, chợ phiên Sihria này cũng có nhiều hàng hóa nhập khẩu từ phương Đông, theo con đường tơ lụa mang đến. Độc dược Dietrichson không có ở đây nhưng lại có một cửa hiệu độc dược Trung Quốc tương tự tiệm Thuốc thang của ông Wang, với người đứng quầy nét mặt gốc Á rặc. 

Trong túi có 20 Galleon thắng cược từ cuộc đua đại bàng, Giselle đang định tìm hiệu sách xem có thể mua được cuốn sách nào thú vị không, thì trước mắt lại thấy con chim giả-dạng-Toutou Muezza đập đôi cánh bé tí bay đến.

“Xa thế mà mày cũng bay đến được à?” Nói thế thôi chứ cô cũng để Muezza đậu trên vai đồng hành mua sắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-111-cho-phien-sihria.html.]

Không khỏi nghĩ gã Shaikh cũng quá lơ là đi, không sợ ai đó sẽ nhìn ra Muezza là loài chim trong truyền thuyết hay sao mà cứ để nó bay tự do khắp sa mạc này. Hay có lẽ gã tự tin về ưu thế sân nhà nên chẳng sợ tên đạo chích nào để mắt tới kho tàng của mình.

“Selly! Selly! Đến đây chơi nè!”

Eda với Isla đứng trước một cửa hàng nhìn như bách hóa phẩm vẫy gọi. Hàng hóa trải bạt ra tận lối đi, hằm bà lằng nhiều thứ không thể kể tên, đồ Âu đồ Á, đồ Đông đồ Tây đủ cả.

Cả đám nhìn ngó mấy cái ống điếu Shisha được quảng cáo là có thể nhả khói ra hình ảnh đang hiển hiện trong đầu người hút, với điều kiện là phải dùng với loại thuốc nước chuyên dụng được bán kèm. 

Thấy đám khách không tin, ông pháp sư râu rậm làn da màu mật ong cầm ngay cái ống điếu thử nghiệm, hít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra từ mũi và miệng, làn khói xám mịt mù dày đặc thế mà liên kết lại thành hình ảnh sao chép y hệt một đám du khách đang đứng ngó nghiêng trong tiệm.

Cả đám ồ lên. Giữa làn khói thuốc mịt mù đó, chỉ mình Giselle thấy con chim Muezza vỗ cánh bay đến cái góc tận tít trên cao, nơi để hàng lô lốc các loại ấm chén uống trà, gõ mỏ vào một cái ấm trà nhỏ xíu hệt như loại dân Muggle châu Á hay dùng.

Màn thể hiện hít khói giúp ông pháp sư bán được một bộ ống điếu Shisha, có lẽ doanh số còn tốt hơn nếu ông không hét giá đến tận 89 Galleon, mà Giselle cho rằng đắt là đắt ở loại nước thuốc bào chế đính kèm ấy chứ.

Phải mà rủng rỉnh dư dả, cô nhất định mua cho Matt Nol Ive mấy món quà thú vị nho nhỏ ở cửa hàng này. Nào là mô hình mô phỏng động của một trận Quidditch kinh điển, với 2 đội mỗi đội 7 cầu thủ cưỡi trên những chiếc chổi mô hình bé xinh, trình diễn kỹ thuật cơ bản với các trái Snitch, Quaffle, Bludger. Mô hình này thích hợp tặng mấy cậu bé trai sinh ra với dòng m.á.u Quidditch chảy sẵn trong người, vừa chơi vừa học luôn cách thi đấu.

Lại có mấy loại bàn cờ phù thủy được chế tác lạ lùng hết sức. Những quân cờ tượng hậu mã được thay thế bằng các sinh vật huyền bí, ai muốn chơi phải học thuộc lại vai trò của mỗi sinh vật tương ứng với bàn cờ thông thường trước đã. Như quân hậu chuyển thành con rồng xanh lá xứ Wales, nó sẽ phun lửa đốt cháy mọi con vật ngáng đường, dù cho đó là con tượng được thế chỗ bằng một con chim sấm biết gọi sấm chớp g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù đi chăng nữa.

Sau khi được chủ tiệm cho dùng thử miễn phí, Eda đã mua mấy cái kẹp tóc có khả năng tạo hình tóc cho người đeo theo ba mẫu thắt bím, thắt vòng tròn và buộc đuôi ngựa. “Ôi có cái kẹp tóc này mỗi sáng chị có thể ngủ nướng thêm chút nữa,” vì khỏi phải cất công dậy sớm chảy chuốt tạo mẫu tóc. Thế là Eda mua luôn năm bảy cái về tặng bạn bè.

Isla thì mua một cái bàn tay xương dùng để treo trang sức vòng tay, nhẫn, bông tai, mà nếu ai có ý đồ xấu muốn thó đồ của chủ nhân thì bàn tay xương sẽ quặp c.h.ặ.t t.a.y kẻ trộm không buông.

“Mấy đứa cháu con bà cô của chị phá lắm, chị phải mua cái này về dạy tụi nó một bài học mới được.”

Còn Giselle thì nghĩ mình mà có mấy đứa cháu phá phách hay lấy đồ kiểu vậy thì ếm bùa không cho nó bước vô cửa nhà luôn cho rồi.

“Mấy cái ấm trà này trông lạ quá hen.” Cô ngó nghiêng giả vờ hỏi.

Ông pháp sư vẫy đũa lôi năm bảy cái ấm trà Trung Hoa bay xuống trước mặt khách: “Gốm sứ Trung Quốc đấy cô gái ạ. Nhìn mấy cái hoa văn trang trí này xem, không phải hàng Ả Rập nơi đây làm được đâu.”

Mấy hoa văn hoa lá hẹ trên ấm trà đúng là y hệt đồ Á Đông, nhưng cũng không có gì đặc sắc. 

Eda ngó qua hỏi: “Mấy cái ấm trà này làm được gì?” Chị cầm lấy một cái ngó qua ngó lại thấy chẳng khác gì một cái ấm trà bình thường.

“Tự động rót trà và tự động làm đầy khi hết trà đó, thưa cô.” 

Chủ tiệm cũng lấy một cái bình làm mẫu, để lá trà rồi rót nước nóng vào, chưa được mấy giây cái ấm trà tự động tỏa khói rồi kêu xì xì lên như ấm nước điện khi sôi của Muggle. Ông pháp sư đặt hai ba cái tách kế bên, ấm trà tự động bay lên rót vào đầy ly.

Ông lại vẫy đũa, ly trà bay đến trước mặt mời khách uống thử. Xong ông gõ nhẹ đầu đũa lên ấm trà, mở nắp ra cho khách chiêm ngưỡng nước trà vẫn đầy ắp trong ấm như thế nào.

“Ba em chắc khoái cái ấm tự làm đầy lắm.” Cô cười nói với Eda, xong quay sang chủ tiệm, “Cháu mua hai cái ấm này nhé,” một cái là con chim Muezza gõ mỏ vào khi nãy, bé xíu chắc rót đủ một chung trà nhỏ mà thôi.

“Được thôi được thôi, 19 Galleon cả thảy.” Chủ tiệm đáp như thường, lăng xăng gói hàng cho khách, không quên vẫy nhẹ đũa để lau đi bụi bặm bám đầy trên cái ấm trà hoa sen bé xíu. 

“Nhìn thế thôi chứ hàng từ Trung Quốc chính cống đấy cô,” sợ khách chê đắt ông phân bua, “Cái ấm hoa sen này còn là đồ cổ nữa, từ thời ông cố nội tôi để lại đến giờ.”

Vậy chẳng khác nào nói cái ấm trà ế hàng từ thời ông cố nội ông đến giờ.

“Thế ạ, ba cháu thích đồ cổ lắm.”

Ra khỏi cửa tiệm Eda lắc đầu: “Gian thương, đúng là gian thương mà!” Mấy cái kẹp tóc chị mua hữu dụng thì hữu dụng thật nhưng đắt quá, chị xót tiền đứt ruột. Isla bên cạnh cũng cảm thấy thế với cái bàn tay xương canh gác trang sức.

Giselle thì nghĩ buôn bán mấy thứ đồ nhỏ nhỏ thú vị này có vẻ cũng ăn nên làm ra, nếu có một cửa hàng bán đồ nhập khẩu từ Ả Rập hay phương Đông ở Hẻm Xéo cũng hay. Nhưng cần phải đăng ký với Cục Hàng hóa Nhập khẩu, mà chưa chắc người ta đã duyệt. Duyệt rồi còn bị đánh thuế hàng ngoại nhập nữa, chắc gì đã có lời.

Loading...