Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 112: Tiên tri và kiến tri
Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:29:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con chim Muezza lại bay đi đâu mất rồi, Giselle thấy chủ nó còn không lo thì mình chẳng cần phải để mắt trông chừng làm gì cho mệt. Mà tính ra, giữa bạo loạn ở khu cắm trại nó còn có thể tìm đến nương nhờ nơi gã Shaikh thì khả năng tránh né hiểm nguy của nó còn cao hơn mình ấy chứ.
Eda với Isla lại chạy tót vào một tiệm bán trang sức vòng vèo, nhác thấy bóng mấy cô gái Pháp trong đó là Giselle chẳng muốn chen vào chi cho mệt. Cô tiếp tục đi sâu vào khu chợ, trời sao giăng đầy còn trên đầu là hàng đèn lồng phiêu phù soi tỏ bước chân lữ khách.
Tiếng nhạc của người nghệ sĩ hát rong du dương trầm bổng, dù khác biệt về văn hóa nhưng dường như thẩm mỹ âm nhạc của mọi sắc dân đều tương đồng. Bản nhạc huyền ảo nhuốm lên màn đêm Ả Rập sắc thái ma hoặc hút hồn. Giselle sợ lại sẽ bị hôn ám giống đêm tiệc tẩy trần, mà lần này đâu có giáo sư Ivanov cạnh bên để đề tỉnh đâu, nên không dám nghe lâu.
À đâu giáo sư Ivanov kia kìa, ông đang ngồi trong một quán rượu hiếm hoi của cả vùng này. Dân bản địa không uống rượu bia, cái quán chắc mở cửa đón lữ khách phương xa mà thôi. Ở lâu đài Wubār cũng không phục vụ đồ uống có cồn, với những người đã quen dùng bia rượu để giữ ấm giữa quanh năm tuyết phủ như cư dân Durmstrang thì đúng là làm khó họ.
Ngôi chợ Sihria tưởng nhỏ hóa ra rộng lớn vô cùng, đi mãi vẫn không thấy kết điểm. Giselle ướm thời giờ, gần đến giờ tập kết quay về rồi nên định quay ngược lại. Thế mà lại “rầm” một cái, cô đụng trúng ai đó đứng sau lưng.
Có người đứng ngay sau lưng mình mà mình không hề hay biết.
Trong lòng cảnh giác, cô nói tiếng “Xin lỗi bà” rồi lách qua, nhưng đối phương chặn lại. Đó là một nữ phù thủy toàn thân màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt xanh lam sâu thẳm, nhưng có vẻ bà ta hơi nhỏ con quá, đứng cũng chỉ cao bằng cô.
“Cô gái trẻ, xin dừng bước, đừng tiến tới trước khi chưa biết số phận đang sắp đặt gì cho mình.”
Mấy lời vô nghĩ lại thêm giọng phát âm tiếng Anh không sõi, Giselle giả vờ nghe không hiểu: “Xin lỗi bà, cháu nghe không hiểu lắm. Cháu cần quay lại trường rồi.”
Nhưng bà ta chẳng sợ danh lâu đài Wubār thì phải, vẫn chắn lối: “Cô gái trẻ à, bóng cô chập chờn bất ổn, kẻ thù uy h.i.ế.p tính mạng cô đang rất gần rồi.”
Giselle không biết bóng mình có chập chờn thật không, nhưng chỉ bằng lời này cô quyết định theo bà ta bước vào căn lều ọp ẹp với tấm biển dán trước lều, vẽ hình một nữ phù thủy che mạng hai tay ôm lấy một quả cầu tiên tri, bên dưới khi dòng chữ:
“Zainab
Đọc vị tương lai”
Căn lều của bà tiên tri Zainab tối tăm không có cửa sổ, vén tấm vải bạt bước vào là như ngăn cách với chợ phiên náo nhiệt ngoài kia. Tiếng đàn hát nói cười hay hương dược thơm nồng đều biến mất, trả lại một khoảng không nhỏ xíu tối tăm với nguồn sáng duy nhất là ngọn lửa xanh lam lơ lửng giữa chóp lều.
Quả cầu tiên tri, bản đồ sao, các bộ bài rồi bản đồ vân gỗ, bản đồ đọc chỉ tay, bích chương các dấu tích của lá trà treo đầy khắp lều.
Giselle chưa đến phòng học Tiên tri ở Hogwarts bao giờ, nhưng so với lời bọn nhỏ kể lại thì túp lều này hệt như phiên bản thu nhỏ của văn phòng giáo sư Palatine vậy.
“Nào, ngồi xuống đây cô gái... Những vì sao đã chỉ đường cho cô hôm nay, đừng sợ hãi.”
Định đáp là cô không sợ xem bói, cô chỉ sợ không đủ Galleon để trả tiền.
Họ ngồi đối diện nhau ở một cái bàn nhỏ, khăn trải bàn màu xanh lam với chi chít những biểu đồ sao lấp lánh ánh bạc. Nếu mà cô chú tâm hơn ở lớp Thiên văn học, chắc cô ít nhất cũng nhận ra được một chòm sao nào đó.
“Cô gái ngoại quốc, cô từ đâu đến?” Ánh mắt xanh thẳm của bà tiên tri Zainab theo dõi từng cử chỉ của vị khách.
“Chẳng phải bà là nhà tiên tri sao? Bà không tiên đoán được à?” Cô giả vờ nhại theo giọng thắc mắc của nhóc Nol.
“Một câu hỏi làm quen thôi cô gái ạ. Các vì sao đã báo cho tôi biết hôm nay sẽ có một vị khách là con cháu của Đại Pháp Sư Merlin đến thăm tôi.”
Giselle ngước lên nhìn tấm bạt căng thành lều: “Bà quan sát sao trời từ chỗ này à.”
“Cô gái trẻ à, sao Hỏa hôm nay chiếu mạnh làm tâm tình cô khó chịu hơn ngày thường phải không?”
Rồi quay ra phía sau lấy một cái ly màu đồng thau, vớ lấy cái bình cổ cao đặt cạnh mấy quyển sách chú giải chỉ tay. Bà cầm cái bình vừa lắc vừa niệm chú ngữ gì đó, sau ba tiếng niệm mới rót đầy vào ly một thứ nước nhìn không khác gì nước lọc.
Bà đặt cái bình về chỗ cũ, lấy ra một lọ như đựng gia vị hương liệu, lại vừa niệm chú vừa đổ vào ly nước một thứ bột màu đen mịn như bột than. Nước trong ly bắt đầu tỏa khói lạnh
“Uống đi cô gái, nó sẽ giúp làm giảm tác động của sao Hỏa và sao Diêm Vương lên cô.”
Giselle dám uống mới lạ: “Không, cháu không uống đâu. Nếu bà muốn xem bói thì nhanh lên đi.”
Bà tiên tri thở dài ngồi lại vào ghế, những ngón tay đeo đầy vòng vèo và nhẫn của bà cầm lấy quả cầu tiên tri duy nhất đang đặt trong lều.
“Cô gái trẻ cảnh giác là tốt, nhưng đừng giữ tính khí như vậy, lâu dài sẽ làm khả năng kiến tri của cô bị ảnh hưởng đấy.”
“Khả năng gì ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-112-tien-tri-va-kien-tri.html.]
Bà ta chồm tới, đôi mắt thăm thẳm xoáy sâu vào cô: “Kiến tri, cô gái ạ. Chắc cô cũng không biết mình được ban tặng món quà quý giá đó đâu phải không?”
“Đúng là cháu không biết thật. Hình như nó chẳng có biểu hiện gì từ khi cháu chào đời đến nay thì phải.”
Giselle nghĩ đúng là sao Hỏa hôm nay chiếu sáng quá, cô mới móc mỉa một người lạ nhiều đến thế này.
Vậy mà bà ta chẳng hề phật ý: “Thật ư? Không có biểu hiện gì ư? Cô có chắc mình chưa từng đột ngột nói ra dự ngôn mà không biết nguyên nhân tại sao chưa? Nói ra như thể biết nó là thế?”
Nào đâu chỉ một lần. Lần bỗng nhiên đoán quà chú Edwy tặng Matt là một con vật, lần biết con Bằng Mã cái đang có mang, nhìn ra em trai của Amy bị khiếm thính, nhìn ra là hai thằng nhóc song sinh khác nhau, biết 7 chữ Runes lộn xộn xếp thành từ AILIDAZ.
Phép thuật nhiệm màu cũng đâu nhiệm màu đến thế.
Thấy không lời đáp lại, bà tiên tri nheo mắt: “Cô gái ạ, cô đang được trời phú cho một khả năng huyền bí đáng kinh ngạc đó...”
“Nếu đây là kết quả tiên tri của bà, cháu nghĩ chúng ta kết thúc tại đây thôi.”
Bà ta chồm tới giữ c.h.ặ.t t.a.y không cho cô cựa quậy: “Vậy ư? Cô không muốn biết tại sao mình có khả năng này? Cô không muốn biết tại sao mình lại vướng vào cả mớ bòng bong đó? Cô không muốn tìm cách giải quyết kẻ thù uy h.i.ế.p tính mạng mình sao?”
Sau mỗi câu hỏi, lời bà ta càng bay bổng huyền ảo, như mơ như thực, những bản đồ sao chi chít khắp tấm bạt vải dường như bay lên trời cao trở thành những vì tinh tú thật sự.
Quả cầu tiên tri giữa họ bay lơ lửng lên, tỏa sáng lấp lánh, chiếu rọi thẳng vào mắt Giselle, không phải là ánh sáng chói mắt mà như chiếu hình ảnh của một chiều không gian khác vào võng mạc cô.
Nó chiếu ra một căn phòng với ánh sáng xanh lam, cái bệ đá giữa phòng nằm một người phụ nữ bệ rạc, tóc tai rũ rượi xõa dài. Bà nằm đó mở mắt trừng trừng nhìn lên ngọn lửa xanh trên đầu mình, và dường như chẳng có dấu hiệu của sự sống gì nơi thân thể đó cả.
Mãi một lúc lâu sau, con mắt trợn trừng của người phụ nữ nhúc nhích, bà hướng tầm nhìn về phía Giselle. Cô không rõ mình đang đứng ở hướng nào, nhưng cô chắc bà đang nhìn vào cô, cái nhìn vô hồn không rõ ý nghĩa. Rồi cánh tay gầy guộc của bà chuyển động, đưa tay phải xuống lần sờ vào thứ gì đó bên dưới bệ đá bà nằm.
Giờ cô mới để ý người đàn bà tóc tai rũ rượi sắp chết, nhưng lại mặc trên người một loại áo chùng phù thủy Ả Rập đẹp đẽ, mười ngón tay của bà đeo đủ mười chiếc nhẫn vàng ngọc vừa khít, cổ tay cũng đeo đầy vòng vèo bạc vàng.
Người phụ nữ cố làm dấu hiệu gì đó bằng bàn tay phải đeo đầy nhẫn với cái bệ đá bên dưới, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ thì hình chiếu chợt tắt, quả cầu tiên tri rớt bụp xuống bàn, vỡ tan tành.
“ARHHHHH”
Bà tiên tri Zainab ngồi đối diện hai tay bụm mặt, từ hai hốc mắt của bà đang chảy ra dòng m.á.u đỏ tươi.
“Tại sao lại vậy... Tại sao lại như vậy...”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhưng tấm bạt lều nơi họ ngồi bị lật ngược ra, sao trời lấp lánh, các pháp sư của lâu đài Wubār phụ trách hộ tống đám du học sinh cầm đũa phép chĩa thẳng bà ta.
“Lại là bà! Còn dám giở trò bịp bợm với khách quý của Wubār...”
“Mắt của ta... Tại sao lại vậy...”
“Trò có sao không? Có bị thương gì không?” Giáo sư Morton hớt hải chạy tới.
“Thưa giáo sư, em không sao ạ. Nhưng bà ta...”
Ban đầu Giselle cho là quả cầu tiên tri vỡ vụn văng trúng mắt bà ta, nhưng có lẽ tổn thương này kinh khủng hơn nhiều.
“Chúng ta thấy quả cầu tiên tri phát sáng, bà ta đang muốn ếm nguyền lên cháu, chắc là bị phản nguyền lại thôi. Tự mình hại mình...”
Những pháp sư Ả Rập bắt lấy hai bàn tay đang bụm mắt của bà Zainab còng ra sau lưng, để lộ đôi mắt nhắm nghiền đổ m.á.u ròng ròng. Bị áp giải đi ngang qua Giselle đang đứng với giáo sư Morton, bà ta quay phắt lại, hét lên:
“Hãy trở về với địa ngục của ngươi...”
“Im miệng! Đã bị phản nguyền rồi còn không biết sợ! Còn dám mở miệng nguyền rủa nữa hả!”
Không biết giáo sư Morton có thấy việc Hogwarts nhận mấy suất du học hè này là sai lầm không, khi mà ngay tiệc tẩy trần thì gặp rắn hổ mang không nghe lời, đi xem lễ hành hương thì bị bão cát hành, đi chơi chợ phiên thôi cũng gặp bọn bịp bợm.
À không, tính ra chỉ có mình mình gian nan chứ mấy đứa khác có bị gì đâu.
Là do thể chất mình dễ thu hút vấn đề, hay đây là cách thế giới này phản ứng để đào thải một tồn tại ngoại lai như mình?