Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 90: Chuyện tốt
Cập nhật lúc: 2025-06-08 03:45:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhờ chị Eda Pirie câu lạc bộ nói chuyện với tranh nổi tiếng chỉ sau một đêm. Khắp các bức tường dọc lâu đài đều thấy học sinh đang đứng xớ rớ gì đó trước mấy bức tranh chân dung, toàn hỏi gì về thảm bay về Ả Rập, gì mà có thấy cái thảm nào bay qua trước mặt không.
Nhưng không phải toàn trường đều như thế, nhiều đứa khác cho rằng cách tìm kho báu chỉ có một lần, không bao giờ có chuyện tìm được tấm thảm bay thứ hai trong mấy bức tranh nữa đâu. Khi thời gian càng trôi, việc tìm thảm trong tranh vô vọng, bọn trò nhỏ cuối cùng cũng chịu bỏ qua không làm phiền tới các bức tranh treo khắp tòa lâu đài nữa.
Còn một nhóm khác thẳng thừng anti trò chơi truy tìm kho báu này, chính là cầu thủ đội Quidditch các nhà. Dường như đã đặt m.ô.n.g lên chổi bay là người ta sẽ có cảm giác về sự ưu việt so với mấy tấm thảm hoa hòe, cũng tự động bày trừ mọi thứ liên quan đến thảm bay. Matt Nol còn thêm lo lắng vì năm nay đội Quidditch nhà rắn có sự thay đổi lớn về mặt cầu thủ, nghe đâu cũng như Gryffindor năm ngoái, năm nay Slytherin sẽ có thêm 2 vị trí mới. Tuy không phải là tầm thủ mới, nhưng sau khi đã bị tẩn cho nhiều cú banh Bludger từ cựu tấn thủ Slytherin, Matt cố công tìm xem hai tấn thủ mới năm nay là ai.
“Tụi Slytherin giữ kín như bưng. Tấn thủ chứ có phải tầm thủ đâu mà làm gì bí mật dữ vậy.” Matt lặp lại tương tự lời của mấy đội trưởng Quidditch các nhà khác.
Việc bí mật này làm cả trường đều tò mò hóng hớt, thế là Giselle cũng bị đám nhóc Gryffindor kéo ra khán đài cho bằng được để xem trận Slytherin đấu với Ravenclaw.
Tính ra đây cũng là một trận đặc sắc, vì mấy cô gái dường như ai cũng cầm chặt ống nhòm để theo dõi hai tấn thủ mới nhà rắn - vâng chính là hai thằng nhóc song sinh. Tụi nó dường như đã xem trận ra quân đầu tiên này trở thành sàn diễn của mình, không chỉ ăn ý thi nhau dọng trái banh Bludger về phía đội nhà đại bàng, mà thi thoảng còn biểu diễn những màn bay chổi ăn ý đẹp mắt phục vụ đám đông người hâm mộ.
“Mé cái bọn ẻo lả này, chơi Quidditch hay trình diễn bay chổi hả. Phạm luật! Thế là phạm luật! Tụi nó làm khán giả phân tâm kìa trời ạ!”
Nhưng mặc cho Nol với hầu hết đám nam sinh kêu gào, người ta chẳng có cái luật nào cấm cầu thủ không được sinh ra với gương mặt baby búng ra sữa cả. Và thậm chí đó còn là lợi thế của chúng, khi cô nàng tầm thủ Ravenclaw năm 6, mới chơi cho đội nhà năm nay, hơi lơ đãng ngó hai nhóc song sinh biểu diễn chuỗi lái chổi vòng tròn ăn mừng, và vì thế đã bỏ lỡ cơ hội bắt trái banh Snitch vàng đang bay ngay sát bên mình cho tầm thủ nhà rắn.
Một trận thành danh.
Cả đám Slytherin chạy xuống sân ăn mừng và dưới ánh mắt không thể hiểu nổi của Giselle, con bé Tina McCormick lại bá cổ hôn vào má thằng nhóc song sinh mà lần đầu Giselle bắt gặp, chứ không phải là thằng nhóc lần thứ hai.
Vậy là sao ta?!
Đội Gryffindor cũng không biết nên khóc hay nên cười. Mừng vì tầm thủ nhà mình là nam sinh, hay lo vì đối thủ vừa chiêu mộ được một cặp tấn thủ bài trùng. Còn phía Ravenclaw, nghe Ive nói cô nàng tầm thủ đã trở thành cầu thủ có tuổi thọ ngắn nhất lịch sử nhà, khi chưa hết mùa giải đã phải gác chổi.
Quidditch xong hôm sau là ngày đi chơi làng Hogsmeade, Giselle lại đúng hẹn lên tầng 3 của quán Ba Cây Chổi để gặp ông Chong. Lần này ngồi cạnh ông là một người phụ nữ hơn 40, gương mặt châu Á hiền hòa. Vừa nhìn thấy Giselle bà đã đớ người ra:
“Sao...” Rồi quay sang ông Chong: “Anh có thấy...?”
Chong chỉ hơi gật đầu rồi lắc đầu, tỏ ý đừng tiếp tục đề tài này nữa. Giselle bắt đầu tò mò những phù thủy Phố Bát Giác này thấy cô giống ai vậy.
“Chào cháu Selly,” Chong ngoắc cô lại, thư từ nhiều lần họ đã thân thuộc hơn, “Đây đây giới thiệu với cháu đây là cô ký giả Nhị Tâm. Nhờ bài báo của cô ấy mà cục diện khởi sắc hết thảy.”
“Chào cô ạ.” Cô vươn tay để cô ký giả bắt tay.
“Chào cháu, cô gọi cháu là Selly nhé? Anh Chong cứ nhắc về cháu miết làm cô tò mò quá. Lâu lắm rồi cô mới thấy có người nhạy cảm với báo chí dư luận như vậy.”
Giselle hơi ngượng: “Không có đâu ạ, cháu để ý từ báo chí Muggle thôi.”
Cô Nhị Tâm chợt hỏi: “Ba mẹ cháu đều là gốc Muggle à? Cháu có người thân họ hàng gì với phù thủy không? Phù thủy gốc Á ấy?”
Nhưng ông Chong đáp thay: “Nhị Tâm đừng hỏi cháu Selly như vậy. Trước đó anh đã hỏi rồi, gia đình cô bé đều là gốc Muggle.”
“Đúng vậy ạ, mà cô chú đều thấy cháu giống một người quen của cô chú à?” Giselle hỏi thẳng.
“À thật ra...”
“Haha là người giống người thôi,” ông Chong cười vội, “Cô chú cũng có tuổi rồi nên hay nhớ lại chuyện xưa ấy mà.”
Thế thôi cô chuyển chủ đề: “Vậy tình hình vụ kiện thế nào rồi chú? Cháu thấy dư luận nghiêng về mình cả, nhưng còn chuyện ở quan tòa thì không biết thế nào?”
“Tốt, tốt, đều tốt,” ông nói liên tiếp chữ tốt như người Trung Quốc rặc cứ dùng từ “hảo” vậy, “Nhờ có chú luật sư Philip Ruiz hỗ trợ, cửa pháp lý này cũng khả quan lắm. Bọn yêu tinh không tìm ra được lý do nào thuyết phục thì đến phiên phúc thẩm tháng 3 này, Chủ tọa sẽ tuyên chúng ta thắng kiện.”
“Vậy đến lúc đó Gringotts sẽ phải mở thêm chi nhánh ở Phố Bát Giác hở chú?”
“Hừm, không đâu, nếu chúng ta thắng kiện thì họ chỉ không thể độc quyền ngành ngân hàng ở Anh nữa thôi.”
“Vậy chú chuẩn bị liên hệ với phía ngân hàng Runeswiz đi là vừa. Đợi tòa tuyên án xong thì quá trình thỏa thuận cũng tương đối rồi, làm nhanh để năm học sau phụ huynh học sinh đến Phố Bát Giác mua sắm thì đã có ngân hàng để đổi tiền rồi.”
Lần này cô Nhị Tâm cười lớn: “Haha cháu gái còn lo xa hơn chúng ta nữa anh Chong.”
“Đấy đấy tôi đã nói với cô rồi! Đừng xem nhẹ cô bé này.” Rồi tiếp: “Chuyện còn tốt hơn nữa cháu Selly ạ. Bên Runeswiz đã đánh tiếng với chú rồi, họ dòm ngó thị trường châu Âu đã lâu, chuyện vừa mới rình rang trên báo là họ đã tìm đến chú bàn chuyện làm ăn rồi.”
Giselle cười: “Lần này đúng là chuyện làm ăn thật.”
“Đúng vậy, haha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-90-chuyen-tot.html.]
“Chuyện tốt còn nhiều hơn thế,” đến lượt cô Nhị Tâm nói, “Nhờ bài báo đó mà tòa soạn đã thăng chức cho cô lên làm phóng viên hiện trường, có thể tùy ý đưa tin phỏng vấn cập nhật nhanh nhất, không còn phải đợi chủ biên giao tin mới có thể viết nữa.”
“Ơ... hình như bên báo chí Muggle các phóng viên đều có quyền tự mình đưa tin mà nhỉ?” Thật ra không phải, cơ cấu truyền thông báo chí rắc rối phức tạp hơn nhiều, Giselle hiểu rõ trong lòng, hỏi thế để dễ gợi chuyện thôi.
“Hmm cô không rõ Muggle thế nào, nhưng cháu biết đó, báo Phù Thủy Thường Nhật dù không trực hệ thuộc Bộ Pháp thuật Anh nhưng cũng... không thể đưa tin quá tùy tiện được.”
Cô gật đầu: “Này thì cháu hiểu, Muggle gọi đó là các kênh thông tấn xã nhà nước.”
Hai người đối diện phá ra cười vì từ vựng kỳ lạ, Giselle không khỏi nghĩ thầm phù thủy gốc Á cũng sống ngoài rìa xã hội bình thường quá.
Sẵn dịp đang vui cô nói tiếp luôn: “Cháu thấy chú nên đặt hàng sẵn mấy bài viết giới thiệu Phố Bát Giác trên tờ The New York Ghost, đến khi Runeswiz khai trương thì đẩy bài luôn. Để phù thủy Mỹ có dịp sang đây chơi sẽ mộ danh đến tham quan Phố Bát Giác luôn. Hồi trước cháu sang Seattle mà chẳng biết đi chơi chỗ nào, là vì hông có báo giới thiệu đó.”
Thật ra là có chứ, như trong cuốn cẩm nang Hướng dẫn du lịch Mỹ dành cho phù thủy mà Ive tặng cô. Nhưng mấy cuốn đó là loại xưa rồi, phù thủy trẻ hiện giờ thích đọc báo và tạp chí hơn.
“Haha cháu mà không theo nghiệp báo chí thì thật phí của trời.”
“Thật ra cháu cũng đang suy nghĩ nghiêm túc về nghề báo, cả nghề luật nữa.”
“Luật cũng là một nghề tốt. Lần sau chú sẽ mời luật sư Philip Ruiz đến đây để giới thiệu với cháu, ông ấy rất tán đồng cách dùng luật pháp đấu tranh của cháu, biết đâu hai người sẽ có càng nhiều chủ đề để thảo luận.”
“Vậy thì tốt quá ạ.” Vậy cô cần phải tăng tốc đọc cuốn sách Nol tặng mới được.
Nhưng có vẻ như may mắn đến dồn dập quá cũng không phải là tín hiệu tốt, khi bọn họ tàn chuyện xuống lầu, thì bị chặn lại bởi 3 tên yêu tinh. Chúng mặc đồ bình thường nên Giselle không rõ là ai, nhưng mặt ông Chong đanh lại ngay:
“Này mấy người...”
“Chuyện của chúng ta vẫn chưa bàn xong mà ông Chong, ông lủi lẹ quá đấy.” Một tay yêu tinh nói, giọng khàn.
Giselle thấy 3 tên này có vẻ không quá khôn ngoan, chặn đường phù thủy giữa cái quán Ba Cây Chổi đang đầy ắp phù thủy trưởng thành và vị thành niên thế này. Quả nhiên bà chủ quán Kathleen và mấy người phụ việc chạy ra ngay:
“Có chuyện gì vậy? Sao lại đứng tụ lại giữa quán tôi thế này? Làm sao mà tôi buôn bán được.”
“Chúng ta không có gì phải nói cả, xin tránh đường cho,” Chong nói.
“Giữa ban ngày ban mặt các người hăm he phù thủy như vậy à, không ngại khoe khoang thái độ lồi lõm của các người với cộng đồng phù thủy sao,” đó là cô ký giả nói.
Một tay yêu tinh khác nhếch môi: “Chà chà, từ khi tìm được chỗ dựa các người mạnh miệng can đảm hơn hẳn nhỉ. Cô đừng nghĩ viết được vài bài giật gân lèo lái bọn phù thủy độc giả mù quáng thì cô có trợ lực. Chúng tôi đang định đi thăm hỏi ông chủ biên của cô đây.”
“Các người đang đe dọa bọn tôi đấy à? Đe dọa sự thật công minh và muốn một tay che trời tiếp nữa?” Cô ký giả lời nói đanh thép.
“Đừng mang giọng dọa dẫm ra đe nẹt chúng tôi, chúng tôi và Phố Bát Giác bao nhiêu năm nay đã chịu đựng quá đủ rồi, lần này nhất định chúng tôi sẽ làm tới.”
“Thôi thôi các vị hoặc là ngồi vào bàn gọi mấy ly bia bơ nói chuyện thân tình, hoặc là cuốn xéo dùm đi, đừng đứng đây cản trở việc mua bán của chúng tôi.” Bà Kathleen đuổi khách, nhưng thật ra là xua 3 tên yêu tinh thôi.
“Được được, phù thủy các người thật không biết điều...”
“Người không biết điều là yêu tinh các người!” Chong la lên.
“Làm ơn đi đi cho, đừng để chúng tôi gọi nhân viên của Bộ Pháp thuật đến.”
“Được, được thôi.” Rồi 3 tên yêu tinh kéo nhau đi khỏi cái quán trước sự hóng hớt của cả đám phù thủy nhí Hogwarts.
“Cám ơn chị, chị Kathleen.” Ông Chong quay sang cám ơn bà chủ quán, cô Nhị Tâm cũng mỉm cười nhìn bà, họ có vẻ quen thuộc.
“Ôi ơn nghĩa gì, bọn này hung hăng thế ai mà dám vô quán ngồi nữa.” Bà vẫy đũa phép, mấy cái ly khách uống xong nhẹ nhàng bay vào cái khai, rồi cái khai bay vào lại trong quầy bar.
“Nhưng tôi thật tình khuyên hai vị đừng dây dưa gì với bọn đó, yêu tinh không phải là giống loài thiện lành gì.”
Giselle chợt nghĩ đến những cuộc khởi nghĩa của yêu tinh mà bà giáo sư ma Eyler bắt bọn nhỏ viết luận hàng mấy inch giấy da, suốt cả 3 năm học rồi. Và cái quán nổi tiếng này từng là nơi phù thủy trú đóng trong cuộc nổi loạn của yêu tinh 1612 đấy thôi.
“Chúng tôi nào muốn dây dưa phiền phức với cái đám khó chịu đó đâu. Tôi chỉ mong sao Phố Bát Giác chúng tôi không bị chèn ép vậy mãi.”
“Thôi thôi, nói mấy chuyện đó với tôi làm gì. Khi nào lại đến làm vài ly bia nữa nhé.” Bà vẫy tay chào hai phù thủy châu Á, hơi liếc nhìn cô học sinh Hogwarts đi cùng với ánh mắt sâu xa.
Giselle hơi thở dài, cô hiểu ánh nhìn tìm tòi của bà Kathleen. Có lẽ mình nên tìm một quán nào kín đáo hơn.