Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 93: Trang bản đồ đạo tặc?

Cập nhật lúc: 2025-06-08 03:50:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau tấm thảm bay thứ ba được chị Eda tìm ra từ mấy bức tranh, tấm thảm thứ tư được giấu sau một cánh cửa mà phải giải được bài toán Số học Huyền bí mới có thể mở ra. Vậy mà cũng không phải thành viên câu lạc bộ số học giải được mà lại là một Slytherin năm 6, lại còn chẳng phải trò theo học cấp N.E.W.T môn này nữa chứ.

Việc này gây xôn xao không nhỏ trong trường, tụi nhà rắn lại được dịp vênh mặt ta đây, còn câu lạc bộ Số học lại một phen xấu mặt sau khi định đi tìm Slytherin đó nói chuyện cho ra ngô ra khoai. 

Loáng cái đã đến Lễ Phục Sinh. Matt Nol Ive hằng năm đều về nhà nghỉ lễ, cô bé Linda chung phòng cũng vậy, thế là chỉ còn Giselle và Amy ở lại.

Phục Sinh không như Giáng Sinh, nhiều đứa chọn ở lại trường không về, xem như có 2 tuần thảnh thơi chạy chơi phá phách quanh tòa lâu đài. Năm nay còn có nhiều đứa ở lại hơn nữa, tụi nó tranh thủ mọi lúc để cố tìm cho bằng được kho báu thứ 5, sau khi đã thấy 4 đứa trước trình diễn bay thảm quanh sân để thỏa lòng người hâm mộ.  

Hôm đó là một buổi chiều nắng đẹp, Giselle trải áo ngồi dưới gốc cây thủy tùng đọc thư của Ryu-chan:

“Selly thân mến,

 

Tớ phải ngóc đầu từ đống bài vở ôn thi để viết vội những dòng này cho cậu. Sao mà bài vở nhiều đến thế này, có mấy chỗ tớ như mới đọc tới lần đầu mà lại bắt ôn thi cuối kỳ rồi. Tớ chẳng hứng thú gì với Hội nghị phù thủy châu Âu thời Trung cổ hay vai trò của Bộ Pháp thuật Mỹ trong cuộc Nội Chiến gì cả. Rồi người ta còn bắt tớ biện chứng cho luận điểm châu Phi là cái nôi của phù thủy nữa.

Cậu không biết đâu, tuy môn lịch sử pháp thuật ở Mahoutokoro không bị bà giáo ma ám, nhưng cũng bị đồn là dính lời nguyền không-thể-qua-môn đó. Môn này năm nào cũng có quá nửa bị điểm trung bình, như tớ suốt 5 năm rồi toàn 5 điểm đậu vớt mà thôi.

Lại còn môn biến hình nữa, cái môn đáng lẽ phải thực hành nhiều nhất, thế mà ra thi lại bắt liệt kê các ngoại lệ của Định luật Biến hình Nguyên tố của Gamp rồi lại bắt chứng minh những ngoại lệ đó. Trong khi rõ ràng mình không biến ra được đồ ăn thì đã là chứng minh rồi đó chứ sao?

Ôi tớ mong sao tháng 6 đến nhanh, thi phứt xong cho rồi để còn nghỉ hè nữa. Hè này tớ định đi rừng Shirakami, là khu rừng thiêng của phù thủy Nhật Bản, nghe nói gần đây người ta nghe thấy tiếng phượng hoàng hót sâu trong rừng già. Dù cho không tìm thấy phượng hoàng đi nữa, tớ cũng sẽ hái thật nhiều cỏ đuôi cáo, lá bạch tiễn rừng với quả táo lửa, xem thử có thể đem về trồng chúng được không.

À còn nữa, lần trước cậu nói muốn tìm mấy sách bùa chú liên quan đến nghệ thuật hắc ám mà trong thư viện Hogwarts bị dẹp hết rồi, tớ thấy ở Hogwarts hơi khắt khe quá. Như cậu xem nè, ở Mahoutokoro có nhiều sách viết về bùa chú dark arts lắm, nhưng là theo đánh giá của phù thủy châu Âu thôi, chứ ở châu Á bọn tớ thì mấy bùa này chỉ bị xếp loại hơi nguy hiểm mà thôi.

Sợ cậu đọc không hiểu hết tiếng Nhật, tớ dịch một bản tiếng Anh cho cậu nè.

 

Bạn của cậu,

Ryu-chan”

Một bức thư dài hơn thường lệ, chắc cậu bạn trường Mahoutokoro quá chán ngán với núi bài vở thi cử nên mới trút hết bầu tâm sự qua thư như vậy. Nhưng thi thoảng Giselle cũng lấy làm lạ, cậu bạn như thể chỉ có mỗi Giselle với mấy sinh vật huyền bí cậu bắt từ trong rừng về nuôi làm bạn, chứ dường như chẳng có người bạn sẻ chia nào khác.

Mà cũng có lẽ vì ít bạn nên cậu mới tham gia chuyên mục “Mệnh vận muôn phương” của một tờ báo phù thủy ở tận nửa vòng trái đất.

Cô gấp thư lại bỏ vào túi áo, rồi nằm xuống ngẩng nhìn trời, cuốn sách Ryu-chain gửi kèm cô đã để lại ở phòng ngủ, định đọc thư đã rồi mới xem sau.

Gió thổi hiu hiu làm Giselle gật gù nhắm mắt, nhưng đột nhiên tiếng quạ kêu gấp gáp cắt ngang cuộc gặp gỡ với thần ngủ.

“Espen sao thế? Tao vẫn chưa hỏi mày tại sao lại tấn công Milo đâu đấy.”

Nhưng con quạ dường như chẳng nhớ gì đến con ch.ó đáng thương, nó cứ bay vòng quanh mặt Giselle mà kêu quác quác gấp gáp, như thể nó đang muốn nói gì vậy.

Nhận thấy bất thường, Giselle giơ tay ra cho con quạ đậu, nó sà xuống quắp phập vào tay cô in hằn lên móng vuốt sắc nhọn, chứ không phải đậu nhẹ nhàng như những lần trước. Rồi chưa kịp để cô kêu đau, nó lại mổ phập xuống tay cô phát nữa, rướm máu.

“Đau quá, mày sao vậy Espen?”

Con quạ vừa đập cánh hối thúc vừa quác quác kêu lớn, Giselle ướm hỏi: “Là chủ mày có chuyện gì?”

“Quác,” tiếng này như đáp lời.

Nhưng chuyện gì là chuyện gì chứ, giờ đang nghỉ lễ mà. À đâu, khoan khoan, hồi trưa mình còn thấy cậu nhóc bên bàn Slytherin mà, và cả đám tụi nó luôn.

Cả đám rắn 5 đứa năm nay đều không về nhà nghỉ lễ, đâu lý nào chỉ là để chơi trò tìm thảm bay đâu nhỉ.

Thấy cô suy nghĩ lâu quá, Espen lại mổ phát thứ hai vào tay, m.á.u bắt đầu tứa ra.

“Ui đau, mày nói chủ mày đang gặp nguy hiểm à?”

Quác quác đồng ý, lại vỗ cánh bay vòng quanh đầu cô gấp gáp tức giận.

“Nhưng tao đâu biết chủ mày ở đâu đâu? Ở trong Rừng Cấm à?”

Lần này con quạ bay xuống mổ lên đầu cô, đau điếng.

“Đau, đau quá, đừng mổ nữa mày để yên cho tao suy nghĩ đã.”

Giselle nghĩ đến Rừng Cấm đầu tiên vì tưởng rằng cậu nhóc bị tên mặt cây dụ đến rồi, nhưng nếu vậy Espen đã dẫn cô bay vô sâu trong rừng rồi chứ. Mà cả 5 đứa rắn đều ở lại, hẳn là tụi nó cần hành động cùng nhau, vậy thì ở trong trường rồi. Và cũng vì ở bên trong Hogwarts nên Espen mới không bay vào được.

Nhưng tụi nó làm gì và ở đâu trong tòa lâu đài này chứ?

Giselle vừa chạy vụt vào trường vừa nghĩ, tiếng quác quác hối thúc vẫn vang lên đằng xa. Nó cảm giác chủ nó gặp nguy hiểm nên mới cầu cứu cô, nhưng cô biết tìm đâu đây.

Hay báo cho các giáo sư? Giáo sư Morton chủ nhiệm nhà Slytherin có khả năng biết đám học trò của mình đang âm mưu chuyện gì đó, sẽ có thể tìm đến cứu nguy không? Hay báo giáo sư Conner cũng được, bà giáo chắc còn phản ứng nhanh hơn cả giáo sư Morton nữa.

Nhưng nếu như tụi nó đang làm gì đó tổn hại đến nhà trường thì sao? Bị cứu được rồi cũng sẽ bị đuổi học, hoặc tệ hơn (mà Giselle càng thiên về khả năng này hơn nữa) là tóc bạch kim đang âm mưu chuyện gì đó lớn lắm, lỡ mà bị phát hiện ra thì có khi danh tiếng nhà nó cũng không cứu được nó phen này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-93-trang-ban-do-dao-tac.html.]

Vậy mình phải tự tìm thôi. Nghĩ tới đây cũng là lúc cô đứng trước bức tượng Runespoor ba đầu, đặt đầu ngón tay trỏ lên đầu con rắn, trong nháy mắt 4 ngọn đuốc của Căn phòng Vòng tròn sáng lên.

Tiếng quác quác của Espen như còn văng vẳng quanh tai, Giselle thấy tim mình cũng đập nhanh gấp gáp hẳn lên, từng mạch m.á.u như kêu gào cô hành động nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa.

Cái gì không kịp nữa...

Giselle mở vội cuốn sách trên bục cú, đến giữa cuốn sách, nơi hai trang mở rộng như ghép thành một trang to hơn, trên đó đang dần hiện lên một tấm bản đồ.

Đó là sơ đồ cấu tạo Hogwarts. Thậm chí còn hơn thế, trên tấm bản đồ hiện lên từng vết chân nhỏ li ti kèm thẻ tên, chúng di chuyển vòng quanh trường tương tự hành động của người thật.

Ban đầu lật thấy trang này Giselle cũng không thể nào hiểu nổi. Cô vốn cho rằng tấm Bản đồ Đạo tặc chỉ là sản phẩm trí tưởng tượng của cô J. K. Rowling mà thôi, thế mà nó lại hiển hiện trên trang sách thế này.

Cô vốn định căng mắt ra tìm tên cậu nhóc giữa cả trăm dấu chân li ti thế này, nhưng tim đập càng lúc càng nhanh, cảm giác gấp gáp càng mạnh.

Không còn thời gian nữa.

“Von Montgomery.” Cô gõ đầu đũa lên trang sách bản đồ, bỗng nhiên tất cả dấu chân đều biến mất. 

Tất cả. Không còn dấu chân nào. Không có cả tên cậu nhóc.

Vậy là cậu nhóc đang không ở trong trường? 

Nhưng Espen đâu tự nhiên mà cầu cứu mình như vậy?

Khoan khoan, bình tĩnh, Giselle bình tĩnh.

Phải rồi, có thể cậu nhóc ở nơi mà tấm bản đồ không ghi lại. Phải rồi. Nhưng thế thì mình càng không biết ở đâu.

Nơi đó phải có một điểm vào, cậu nhóc đã từng đứng ở đó trước khi biến mất.

Phải rồi.

Giselle lại gõ đầu đũa trên trang sách: “Vị trí cuối cùng của Von Montgomery.”

Vẫn không có gì xảy ra cả, tấm bản đồ trống trơn.

Tại sao lại vậy? Đáng lẽ phải đúng chứ. Giselle biết mình suy nghĩ đúng hướng rồi, nhưng làm thế nào với trang bản đồ đây.

Cuốn sách của người lưu giữ... kích hoạt bằng máu.

Ngay lập tức cô chĩa đầu đũa phép vào lòng bàn tay mình, cắn răng niệm: “Diffindo.”

Một ánh sáng đỏ lóe lên như lưỡi d.a.o sắc lẹm rạch một đường dài vào lòng bàn tay, m.á.u từ đó tuôn ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống trang bản đồ.

Diffindo là bùa cắt đứt vô cùng hữu hiệu, hồi năm ngoái cô biết bùa này rồi nhưng vẫn chưa đủ thạo để có thể tự cắt tay mình nhỏ máu, nên mới thường đem theo một con d.a.o ăn nhỏ bên người. Còn giờ đây chỉ một cây đũa phép là đủ.

Mặc kệ vết thương rỉ máu, Giselle gõ đầu đũa niệm lại lần nữa:

“Vị trí cuối cùng của Von Montgomery.”

Lần này rốt cuộc cũng hiện lên dấu chân với thẻ tên cậu nhóc, vẽ bằng màu mực đỏ m.á.u chứ không phải màu đen như các vết chân khác. 

Vết chân dừng tại Hành Lang Gương tầng 4, đứng mãi ở đó trước khi biến mất trên tấm bản đồ.

Giselle liền gõ đũa: “Hãy đưa tôi ra ngoài,” chớp mắt đã xuất hiện ở một phòng kho. Căn phòng Vòng tròn dường như kết nối với mọi phòng kho chứa đồ của Hogwarts, vì người lưu giữ đầu tiên Worcester Ravenscroft đã dành những năm tháng cuối đời của mình sống lẩn trốn trong các phòng kho, nên sẽ ngẫu nhiên đưa thành viên Vòng tròn ra một kho nào đấy.

Nơi Giselle được đưa ra là phòng kho tầng 7, vắng tanh như chùa bà đanh, cô vừa chạy vội xuống tầng 4, vừa nghĩ. Hành Lang Gương tầng 4 này chỉ đặt vài tấm gương giống như để trưng bày, dù bọn học trò chẳng tìm thấy cảm giác nghệ thuật gì từ việc ngắm nghía mấy chiếc gương. Giselle cũng chỉ đi ngang qua đây một lần, thấy tụi gương này cũng tương tự như mấy tấm gương đặt trong mỗi nhà vệ sinh nữ, lâu lâu khùng điên nhảy lên phê bình cách ăn mặc của người soi mà thôi.

Lần thứ hai đến hành lang này, tim vẫn đập thình thịch, cảm giác cấp bách thôi thúc, cô đếm thấy có 8 chiếc gương trông cũng không có gì lạ.

Phải làm sao đây? Tại sao lại đứng ở đây rồi biến mất được? 

“Revelio,” chẳng có gì xảy ra.

“Dissendium,” cũng im lìm không có lối đi ẩn nào hiện ra.

“Aparecium,” bùa dùng để tiết lộ thông điệp bí mật nhưng cũng vô dụng.

Dùng hết những bùa hiện hình cơ bản rồi, chỉ còn mắt Revelio của mình thôi. Giselle nhắm mắt rồi mở mắt ra, dưới con mắt trái, nguyên tố phép thuật bay là đà khắp hành lang, cũng không nhiều hơn hay ít hơn các nơi khác ở Hogwarts cả.

Cô bước tới đứng trước từng cái gương để nhìn vào, lần lượt hết 8 cái gương, cũng chỉ thấy mỗi hình ảnh mình phản chiếu trong đó như thường. Không có gì hết.

Có thể bỏ sót gì đó chăng, đi lại một lần nữa. Vẫn chỉ là mình trong gương.

Khoan, khoan, có gì đó hơi khác.

Rồi Giselle mới nhìn lại cái gương, không phải nhìn vào mặt kính mà nhìn vào khung kim loại bên dưới nó. Vốn dĩ trên bộ khung của gương người ta sẽ khắc uốn hoa văn tượng hình nào đó, như mấy bông hoa, chiếc lá, hình mây cách điệu. Nhưng giờ đây, dưới con mắt Revelio, cái khung gương có hoa văn uốn lượn thành một chữ cái tượng hình gì đấy.

Có manh mối là tốt rồi.

Loading...