Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 94: Lửa của quân tiên phong (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-08 03:53:57
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giselle vội lấy giấy bút trong túi áo ra, vẽ lại ký hiệu đó.
Là chữ Runes!
Trong phút chốc Giselle thấy mừng là mình chọn học Cổ ngữ Runes và không ngủ gật trong lớp như nhóc Douglas, cô vẫn nhớ được bảng chữ cái Runes.
Đây là chữ A.
Có tiến triển rồi. Chữ Runes của tấm gương thứ hai là L. Sang tấm thứ 3, đó không còn là ký hiệu chữ nữa mà là hình vẽ một loài động vật tương tự như nhện nhưng chỉ có 5 chân.
Là Quintaped, một loài quái thú phép thuật cực hiếm với 5 cái chân khoèo đầy lông lá. Và quan trọng hơn, trong ngôn ngữ Runes cổ Quintaped đại diện cho số 5.
Ký hiệu của tấm gương thứ 4 đã quay về với bảng chữ cái, lại chữ A. Tấm gương thứ 5 và tấm thứ 6 là chữ I, thứ 7 là chữ Z và tấm gương cuối cùng là chữ D.
A L 5 A I I Z D
Nếu bỏ số 5 đi là còn 7 chữ cái. Cách sắp xếp 7 chữ cái A L A I I Z D thành một dãy ký tự chưa biết có nghĩa hay không, sẽ tương đồng với việc bỏ 7 chữ trên vào 7 chiếc hộp có thứ tự.
Chọn 2 cái hộp trong 7 cái hộp để bỏ 2 chữ A vào là tổ hợp chập 2 của 7: C27 = 21
Chọn 2 cái hộp trong 5 cái hộp để bỏ 2 chữ I vào là tổ hợp chập 2 của 5: C25 = 10
Đặt 3 chữ cái L Z D vào 3 cái hộp còn lại là hoán vị của 3: 3! = 6
Vậy có 21x10x6 = 1260 từ có được từ 7 chữ cái kia, bao gồm cả những từ vô nghĩa. Nhưng không lẽ mình duyệt qua hết 1260 từ được? Thế biết đến chừng nào.
Không, giờ không phải giờ làm toán.
Nhìn lại xem nào, có gì quen thuộc không.
Bình tĩnh, Giselle bình tĩnh...
Nhưng mà bình tĩnh sao nỗi khi cảm giác thúc bách càng ngày càng mạnh, từ khi Espen bay đến cầu cứu mình đến giờ chắc cũng đã 20p, Giselle vẫn chưa tìm được manh mối gì hơn.
A L 5 A I I Z D
A L A I I Z D 5
Cô xoay ngược xoay xuôi nhìn tấm giấy viết chữ, hi vọng có thể tìm ra từ nào đó quen thuộc. Nhưng rồi, đột ngột như vậy, một cảm giác gì đó chợt lóe lên trong đầu:
AILIDAZ
Cô vội viết lại, Ailidaz, đúng là tổ hợp của 7 chữ này, và nó có nghĩa. Không phải tiếng Anh mà là gốc từ tiếng Đức, có nghĩa là FIRE, lửa.
Lửa và số 5.
Số 5 và lửa.
Nó cần có bùa chú lửa để kích hoạt chăng, nhưng đánh bùa Incendio hay Bombarda vào đâu? Vào mấy cái gương chăng?
Giselle niệm thử “Incendio” lên cái gương đầu tiên, lửa từ đầu đũa phép b.ắ.n ra l.i.ế.m lên mặt kính, không để lại vệt ố nào, cứ thế mà biến mất.
Đúng mà cũng không đúng. Còn số 5 nữa. Cái gương thứ 5 chăng? Cái gương thứ 5 vốn có chữ Runes là I, gương thứ 6 cũng là chữ I, đứng trước nó Giselle lại niệm “Incendio,” kết quả tương tự vừa nãy.
Cũng không đúng. Không phải cái gương thứ 5 thì còn số 5 gì nữa? Chữ cái thứ 5?
Đúng rồi, Ailidaz chữ cái thứ 5 là D, tương ứng cái gương cuối cùng. Đứng trước nó Giselle lại niệm Incendio lần 3, lần này ánh lửa không l.i.ế.m qua mặt gương rồi tan trong không khí nữa, dưới căng mắt nhìn của Giselle, tia lửa b.ắ.n thẳng vào trong mặt kính. Như tấm gương nuốt chửng ngọn lửa.
Đúng rồi, nhưng sao lại không có gì xảy ra nữa. Đánh liều đưa tay chạm thử vào mặt gương, không nóng, cũng không phải cảm giác trơn nhẵn như chạm vào mặt kính bình thường, mà như trong suốt của một mặt kính nước. Chỉ một khoảnh giữa mặt kính là có xúc cảm như vậy, còn phần lớn mặt gương vẫn như cũ.
Là vì lửa chưa đủ.
Có lẽ phải như lần ở thử thách hành lang Runespoor, phải dùng nhiều ma lực để tạo bùa đóng băng Glacius. Trong khi lần này là bùa tạo lửa.
Giselle hít sâu, tập trung ma lực bản nguyên, dồn phép thuật niệm “Incendio.” Từ đầu đũa b.ắ.n ra một đám lửa nóng cháy, đỏ lửa hết khoảng không trước mặt cô, đủ sức làm cháy cả một phòng học Hogwarts, nhưng lửa vừa chạm đến mặt gương là bị hút ngay vào.
Thế mà ngọn lửa khủng bố như vậy có thể bị nuốt trọn bởi tấm gương bé tí. Giselle thở mệt, nhìn lại tấm gương giờ đây dưới mắt thường cũng đã thấy độ trong suốt lóng lánh như mặt kính nước, cô chạm tay vào, và rồi từ từ, cả người cũng tiến vào không gian bên kia mặt gương trong suốt.
“Oạch,” cả người ngã xuống như đi bằng khóa cảng, chạm lên sàn đất, mùi ẩm ướt mốc meo của những nơi lâu ngày không có người đến.
Chỗ cô đang đứng đây là một hành lang hẹp, hai bên vách tường và sàn đều ốp gạch nhưng từ mức độ rêu phong ẩm mốc thì đủ thấy bao năm rồi không người tìm đến.
Lumos, đi về phía trước vài bước là nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng xì xì gì đó làm Giselle hơi nổi da gà, cô sợ đó là tiếng rắn.
Mà sợ cái gì là tới cái đó, một ổ rắn xám trườn trườn quấn vào nhau, ma sát tạo ra những tiếng xì xì, thấy ánh sáng đũa phép thì trườn ra né vào vùng tối.
Ớn lạnh thật.
Nhưng thêm 2s nữa cô phù thủy nhỏ mới nhận ra đó không phải là rắn, mà là những nhành cây xám trơn tuột như rắn, chuyển động như rắn, bò trườn quấn vào nhau như rắn.
Khoan, hình như giáo sư Green dạy về loài thực vật này rồi. Là Devil's Snare. Sợ lửa và ánh sáng, sinh sống trong vùng tối tăm ẩm thấp.
Nhưng nhiều quá không biết bùa lửa của mình có đủ xua đuổi nổi không. Không, mình cần duy trì ánh sáng nhất định đủ để một người đi qua là được.
Tạo Lumos mạnh hơn nữa để mở rộng vùng sáng của mình.
“Lumos,” dồn nhiều ma lực hơn, ánh sáng đũa phép đủ làm mấy cái cây xám gớm ghiếc bò trườn trốn đi, để dạt ra một khoảng đường nhỏ đủ để một người bước vào.
Nhìn những cành cây như rắn bò trườn quấn vào nhau, Giselle tái mét lo đi khỏi khúc này cho nhanh. May mà sức mạnh ma pháp của mình đủ nhiều, chứ nếu không đi tới giữa đây mà ánh sáng hoặc lửa tắt ngấm, bị mấy cành cây như rắn quấn quanh người hút m.á.u thì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-94-lua-cua-quan-tien-phong-1.html.]
Thôi thôi lo đi cho nhanh.
Qua khỏi chỗ Devil's Snare đi thêm một đoạn nữa, hành lang hẹp cuối cùng đã dẫn đến một căn phòng hình tròn, ánh lửa xanh lam cháy bập bùng trên cái kệ lửa treo giữa trần nhà, còn tiếng nước nhỏ giọt là từ trên trần nhễu xuống. Nước từ bên trên rỉ xuống độp độp, dù không nhiều nhưng thời gian quá lâu cũng đủ làm mặt sàn ẩm ướt như bùn lầy. Thi thoảng loại có nước nhễu xuống cái kệ lửa, thế mà ngọn lửa xanh vẫn cháy bập bùng.
Bùa phép gì để tạo ra ngọn lửa kháng nước thế này.
Nhưng không còn thời gian suy nghĩ, phía sâu vang lên tiếng rầm rầm, rồi tiếng động vật gầm gừ, rồi cả tiếng bùa phép b.ắ.n nhau.
Còn b.ắ.n phép ít ra vẫn còn sống.
Nhưng đi tiếp hướng nào đây? Chỉ có một ngọn lửa xanh lam giữa căn phòng.
Giselle đạp bùn đi đến gần để coi cái kệ lửa có ký hiệu gì nữa không, thì dường như cô giẫm lên một cái gì đó.
Lụm lên xem, là một lọ thủy tinh mà tụi học trò dùng đựng các loại thuốc bào chế trong lớp độc dược. Cái lọ mới lấm bùn vẫn còn mới lắm, chắc là vừa bị bỏ xuống gần đây thôi. Vậy là thằng nhóc Dietrichson dùng thuốc để làm gì đó rồi mới có thể đi tiếp.
Nhưng mình có biết gì về độc dược đâu, mà cũng có mang lọ thuốc nào trong người đâu.
Nhưng lọ thuốc rơi ở ngay dưới kệ lửa, vậy mình nghĩ đúng rồi. Làm lửa tắt như ở căn phòng sách của người lưu giữ chăng?
Nhưng lửa kia là lửa bình thường, một bùa đóng băng nhẹ nhàng là có thể dập tắt.
Còn lửa này thì sao?
“Glacius,” khí lạnh bay ra từ đầu đũa, l.i.ế.m đến ngọn lửa ngay lập tức bị lửa nuốt trọn.
Chẳng xi nhê gì.
Vậy nước thì sao? Dù Giselle nghiêng về khả năng lửa này kháng nước rồi nhưng nghĩ được gì hay đó: “Aguamenti.” Dòng nước b.ắ.n ra từ đũa phép cũng bị ngọn lửa nuốt trọn.
Nước còn không hiệu quả như băng nữa. Vậy vẫn thử đóng băng mà dùng nhiều ma lực hơn.
Cơ thể cô bắt đầu không chịu nổi, ly nước ma lực của Giselle từ lúc gặp Espen tới giờ đã vơi đi 40% rồi. 15% hao tổn ở lần cắt máu, 25% cho bùa tạo lửa trước gương. Lần này dùng thêm 20% nữa thì dù có đi tiếp được, không biết cô có chống đỡ nổi không.
Nhưng trái tim trong lồng n.g.ự.c vẫn đập liên hồi hối thúc, cố hít sâu rồi lại “Glacius.”
Lần này còn nhiều ma lực hơn khi đối diện bức tượng chiến sĩ di chuyển trước kia, hơi lạnh túa ra phả khắp cả nửa căn phòng, giọt nước rỉ xuống biến thành từng giọt băng nhỏ rớt xuống nền đất.
Ban đầu ngọn lửa còn hút được, nhưng dần dà bắt đầu lay lắt chuyển trắng, đến cuối cùng trở thành một khối băng hình ngọn lửa, ánh sáng chợt tắt.
Phía bức tường đối diện chợt mở ra cánh cửa một người, Giselle chạy vọt tới sợ là ngọn lửa băng tan mau.
Tiếng rầm rầm sau cánh cửa mở ra còn lớn hơn, Giselle chạy một mạch tới hướng âm thanh, chưa nhìn thấy gì đã nghe “Protego” nhưng ầm một tiếng bùa khiên bị thứ gì đó đánh vỡ.
“Protego Maxima.” May mà vẫn kịp dựng khiên cho thằng nhóc Steffensen.
Còn trước mắt nó đang là hai bức tượng chiến sĩ cầm kiếm ép sát gần. Xung quanh lại có những mảnh tượng khác rơi vỡ, liếc thấy đã có đến 3 cái đầu chiến sĩ nằm chỏng chơ rồi.
Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, Giselle lại niệm “Expelliarmus” lên một tượng chiến sĩ toàn vẹn đang ép tới thằng nhóc, Steffensen chợt tỉnh lăn người ra chỗ khác.
Rồi nó cũng niệm giải giới lên bức tượng chiến sĩ còn lại.
Cả hai cây kiếm đều bay khỏi tay chiến sĩ. Bọn chúng chợt dừng để cúi người xuống lụm, nhưng chuyển động của tượng chẳng thể so bì với tốc độ niệm phép của cô phù thủy nhí.
“Wingardium Leviosa” đánh trúng một thanh kiếm.
Như sợi dây rối nối từ đầu đũa phép đến thanh kiếm, Giselle điều khiển nó bay lên cao rồi c.h.é.m xuống bức tượng.
Nhưng với cây kiếm thứ hai thì Steffensen không kịp Wingardium Leviosa. Hình như nó chỉ định niệm Levioso thôi thì phải, nhưng bất ngờ thấy Giselle điều khiển được thanh kiếm nên chợt dừng lại ngó, để đủ thời gian cho bức tượng chiến sĩ thứ hai nhặt kiếm lên lại.
Bên đây cây kiếm phản chủ đã c.h.é.m đến nhát thứ 5 lên vai và đầu bức tượng, nó đã sứt mẻ thân mình rồi Giselle lại tiếp: “Confringo.”
Lời nguyền nổ tung cuối cùng cũng làm bức tượng chiến sĩ nát tanh bành, còn xung chấn lên tên chiến sĩ kế bên.
“Expelliarmus,” Steffensen lấy lại tinh thần lại niệm bùa tước vũ khí tiếp. Nhưng cùng lúc đó nó đã có thời gian để la lên:
“Mau tìm Von đi, còn một con để tao được rồi.”
Giselle chẳng ừ hử gì, vụt chạy đến phía sau bọn tượng, lướt qua một cái bệ đá dường như có cuộn giấy da để ở trên đó. Có lẽ đám tượng canh gác cuộn giấy da này.
Vẫn là cánh cửa một người, căn phòng sau đó có mấy chai lọ nằm lăn lốc, mấy con nhện khổng lồ nằm co quắp vì bị lửa cháy xém, mùi khét lẹt trong không khí.
Trong một chốc Giselle tưởng mình đang ở Rừng Cấm, nhưng trùm cuối lần này không phải là đám nhện mà là mấy cái cây hoa gì đó màu tím xanh mọc khắp tổ của bọn nhện, tỏa mùi thơm thoang thoảng và còn phát sáng lên nữa.
Đẹp thật.
Nhưng gần đó là nhóc Dietrichson đang nằm, thoi thóp, mắt nhắm tịt, xung quanh nó là cả chục lọ thuốc tá lả, có cái đã hết, có cái dùng còn một nữa.
Mấy lọ thuốc dường như cũng có đôi chút tác dụng, chúng cũng ngăn được ít nhiều những bông hoa không dám tiến đến gần thằng nhóc.
Nhưng đám hoa tím nhiều lắm, chúng nở đầy căn phòng này, như thể đang nhích gần đến cái thân nhiệt còn nóng hổi kia, nhiều chút nữa thôi là có thể chạm đến nó rồi.
Khoan, hình như cô đã đọc về mấy cây hoa tổ nhện ở đâu rồi.
Trong cuốn sách của người lưu giữ!
--------
Lời tác giả: Ban đầu định đặt chương này là “Giờ làm toán”.