Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 97: Slytherin và Gryffindor

Cập nhật lúc: 2025-06-09 08:41:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần thứ hai tỉnh lại là vì bị đói tỉnh. Khắp giường rèm đã buông xuống, khoảng không tối dịu, nhiệt độ vừa đủ. Nếu không có vài tiếng nói chuyện rì rầm truyền đến thì quả đúng là một không gian ngủ lý tưởng.

“Chẳng thấy có động tĩnh gì, bà hiệu trưởng vẫn như thường.” Đó là giọng một đứa song sinh.

“Ờ ngoài việc giáo sư Morton ngó qua dãy bàn mình mấy lần.” Một đứa song sinh khác nói.

“Từ hồi năm 1 vụ ở thư viện thì ngày nào ổng chẳng liếc tụi mình 2 3 bận,” nhóc Steffensen đáp.

“Tao thấy đó là một chiều không gian khác rồi, không phải ở chỗ nào trong trường cả,” giọng Dietrichson.

“Nhưng vậy thì sao đám nhện với rồng sống nhăng răng tới giờ được?” Một đứa song sinh.

Đứa kia: “Đám nhện thôi, con rồng là nó ăn cái gì trong căn phòng kế bên mới sống tới giờ đó chứ.”

“Mà cần quan tâm chuyện đó làm gì, không bị phát hiện là được.” Steffensen nói.

“Đúng đó, có gì ở đó tụi mình cũng lấy được hết rồi.” Dietrichson nói, giọng vui vẻ vô cùng.

“Tiếc là không đem con rồng về được.” Một đứa song sinh nói, lại bị đứa kia đốp chát lại ngay:

“Con rồng mù bị thoái hóa xương khớp đem về làm gì, nuôi tốn cơm.”

Hai đứa này không những nói nhiều mà còn nói trái ngược nhau không hà.

“Thôi, tụi mày ra ngoài đi.” Tiếng Von vang lên, đáp lại là một tràng tiếng cười.

“Ủa phòng tụi tao mà?”

“Chậc chậc thấy sắc quên bạn.” Sao thằng Steffensen có thể nói được từ vựng cao cấp này vậy.

“Tao đã nói với mày rồi Von ạ...”

“...mày phải lạnh lùng tụi con gái mới thích.”

Sao mình lại nghĩ hai thằng nhóc nói chõi nhau nhỉ, giờ tụi nó như cùng nói kìa.

Nhưng tiếng nói cười xa dần sau tiếng đóng cửa.

Bóng người tiến lại gần, kéo rèm ngủ lên rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh: “Tỉnh rồi à? Đói không?”

Giselle cựa người ngồi dậy, nhưng chưa nổi thì cậu đỡ cô dậy, lấy gối chắn sau lưng cho cô. 

“Mấy giờ rồi?”

“Chắc hơn 9 giờ tối rồi.”

Mình không xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung Gryffindor hơn 24 tiếng rồi, Giselle toang ngồi dậy nhưng lại bị giữ lại: “Ăn chút gì đi đã.”

Lấy mấy cái dĩa để sẵn trên tủ đầu bàn, là bánh nhân thịt mà gia tinh trường hay làm.

“Để tự tớ ăn,” cô giựt cái dĩa trước khi bị đút như đứa con nít.

“Chẳng ai tìm cậu đâu, đám Gryffindor tứ chi phát triển chứ chẳng để ý gì mấy đâu.”

Không ai tìm mình, là may hay không may?

Thôi trong trường hợp này thì tính là may vậy.

À khoan, tên nhóc này mới chê Nhà mình kìa.

“Vâng Slytherin cậu là nhất.”

“Tất nhiên rồi.”

Giselle ăn đến cái bánh nhân thịt thứ ba thì ngừng, dù còn đói nhưng sợ ăn quá nhiều lại đau bao tử thì khổ. Cô chuyển qua uống sữa bò nóng, cũng chỉ bốn ngụm là dừng.

“Sao vậy không thích ăn à?” Đối diện đứng dậy, “Đợi chút tớ xuống nhà bếp lấy mấy món khác cho.”

“Thôi đừng, tớ không ăn nổi đâu.”

Lại ngồi xuống: “Cậu đã ăn được gì đâu mà kêu không nổi? Hay tụi gia tinh trường nấu ăn không hợp khẩu vị cậu?”

Cậu cho là vậy vì cô nhóc vào trường 3 năm rồi có cao lớn thêm được tí nào đâu, vẫn ốm yếu gió thổi là đổ.

“Không, không phải, tớ không thích ăn nhiều thôi.”

Nghe vậy là biết cô kiếm cớ không muốn nói thật với cậu. Mặt Von đanh lại: “Cậu đừng nói chuyện với tớ như dỗ trẻ con.”

Giselle chán nản, nói 2 3 câu là lại quay về chủ đề trẻ con. Nhưng cô còn mệt quá, không muốn cãi nữa, hít vài hơi định xuống giường.

“Này cậu còn yếu lắm không đi đâu được đâu.”

“Tớ phải về Tháp Gryffindor.”

“Đã nói là không ai tìm cậu đâu mà, bà giáo sư Conner hình như đi nghỉ phép rồi.”

“Nhưng tớ cũng phải về, thay quần áo đi ngủ. Thay...”

Cô đớ người, cơ mặt căng cứng, giờ mới nhận ra mình đang mặc một bộ áo chùng khác không phải của mình.

Một bộ đồ khác.

“Cậu... tôi...” Không từ gì có thể diễn tả tâm trạng của cô lúc này.

Thế mà cậu lại cười: “Là tớ.” 

Ngay khi vừa dứt câu, cây đũa phép đặt ở tủ đầu bàn đã bay vào nằm trong tay cô gái, “Depulse.”

Cậu nhóc đang ngồi trên giường, đũa phép còn không cầm trong tay, cứ thế bị bùa đẩy văng ra, va trúng vào cạnh giường đối diện của Steffensen kêu cái cốp.

Chừng như chẳng hề hấn gì vì cú va chạm, cậu đứng dậy phủi phủi bụi, ý cười lấp lánh nhìn cô gái trèo xuống giường đang chĩa đũa phép về phía cậu.

Nhưng Giselle đánh bùa thì được chứ không biết nói gì tiếp, đầu óc cô loạn xà ngầu trong khi tên thủ phạm thì cười dửng dưng như không.

“Bộ vui lắm hả? Cậu có biết cậu làm vậy với một cô gái là sao không mà còn cười giỡn...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-97-slytherin-va-gryffindor.html.]

“Tớ không làm vậy với con gái, tớ làm vậy với cậu.” Rồi tiến sát lại, “Nếu cậu thấy không công bằng, tớ có thể cởi đồ của tớ cho cậu xem.”

Và cậu ta bắt đầu cởi từng khuy cúc áo của mình thật.

Giselle trợn mắt, lại niệm: “Everte Statum,” ánh sáng màu cam b.ắ.n ra, đánh trúng cậu nhóc, đẩy cậu nhóc ra sau lại lần thứ hai va vào cái giường đối diện. Bùa này không phải chỉ là bùa đẩy thông thường, còn gây ra cơn đau cho đối phương tùy theo ma lực sử dụng. Giselle ước lượng chắc cậu nhóc đã như bị một tay đ.ấ.m boxing chuyên nghiệp đ.ấ.m vào lồng ngực.

Tiếng va chạm trong phòng vang ra ngoài, tiếng chân chạy rầm rầm rồi tiếng mở cửa.

Nhóc Steffensen vọt vào trước, cầm đũa phép định tấn công Giselle nhưng Von la lên: “Ron đừng!”. Hai tên nhóc Pháp theo sau lại cười cười: 

“Sao lại kịch liệt quá vậy?”

“Từ từ thôi chứ đến đoạn cao trào mau vậy.”

Nhóc độc dược vào cuối cùng khép cửa lại: “Tao thấy mày không nổi rồi đó Von.”

Bây giờ tới lượt Giselle ngại, giờ mình chui vào ổ rắn rồi làm sao mà toàn thân trở ra đây. Tóc bạch kim đứng dậy phủi bụi, cười cười: “Tụi mày nói ít thôi.”

“Rồi rồi giờ tới chê tụi mình nói nhiều rồi.”

“Chậc chậc đúng là thấy sắc quên bạn.”

“Móa mới giờ đã vậy không biết sau này còn cỡ nào nữa.”

“Bởi, tao nói tụi mày kiếm đứa con gái nào giỏi đấu tay đôi về là sập giường.”

“Thì tất nhiên sập giường rồi, hai đứa tụi nó sáp lại cái trường còn sập chứ nói gì cái giường.”

“Mé tụi mày nhìn cái giường của tao kìa, mới có một buổi mà bị va trầy hết rồi.”

“Mày bị quăng trúng cạnh giường không xi nhê gì hả Von?”

“Xi nhê gì, nhìn nó mặt mày phơi phới thế kia.”

“À cái này gọi là gì nhỉ, khuynh hướng thích bạo lực, chậc chậc.”

Giselle đứng hình, rồi trong một hành động tự cứu để thoát khỏi sự xấu hổ này, cô niệm bùa tan ảo ảnh để biến mình tàng hình.

“Ủa đang nói mà đi đâu mất tiêu rồi?”

“Ô shit bùa tan ảo ảnh đó hả, xịn vậy?”

“Tấm áo tàng hình vứt xó cho rồi.”

Von cười cười chạy theo cô gái đã biến tàng hình, mở cửa phòng ngủ: “Đi theo tớ nè.”

Tiếng cười của đám nam sinh còn lanh lảnh trong phòng.

Phòng sinh hoạt chung Slytherin ẩm tối, lúc nào cũng chỉ có ánh sáng màu xanh bạc thăm thẳm trầm mặc, một khoảng tường làm bằng gương kính để ngồi trong phòng có thể nhìn thấy lòng Hồ Đen, quan sát những sinh vật sống dưới nước bơi qua bơi lại. Thi thoảng con bạch tuộc khổng lồ cư dân của hồ còn vươn cái vòi to khủng bố dộng vào tấm kính để chào hỏi đám học trò.

Phòng sinh hoạt chung nhà rắn ở tận sâu dưới tầng hầm Hogwarts quanh năm lạnh lẽo u ám, những lò sưởi và kệ đèn treo khắp phòng cũng chỉ phụ gia nhiệt độ chứ ánh sáng ít khi lọt vào. Khỏi phải nói từ rèm, thảm đến bao da ghế bành đều là màu xanh lá với họa tiết con rắn màu bạc nổi bật. Học sinh ngồi cũng chỉ nói chuyện vừa đủ nghe chứ không cười nói chạy giỡn ồn ào như tụi sư tử. 

Từ phòng “Năm ba” của bọn nam sinh đi dọc hành lang gồm nhiều cánh cửa phòng ngủ để ra một khung vòm hình tròn là đến phòng sinh hoạt chung, lác đác chỉ có vài đứa ở lại, còn đâu thì đã về nhà nghỉ lễ hết rồi. Sau những kỳ nghỉ, đám rắn quay trở về trường khoe khoang về những chuyến đi xa cùng gia đình, kể lể về mấy thứ hay ho mà những chuyến đi mở mang tầm mắt mang đến.

Ai thấy tóc bạch kim đi tới cũng gật đầu rồi tránh qua một bên, Giselle đã tưởng sẽ êm thấm ra khỏi phòng sinh hoạt chung, ngờ đâu lại bị một thanh niên mang phù hiệu huynh trưởng chặn lại.

“Nè Von, sao hai hôm nay không thấy em ra sảnh đường? Làm gì ru rú trong phòng ngủ vậy?”

Rồi như cảm thấy gì đó, anh ta quơ tay ra khoảng không khí trước mặt, nhưng không chạm được gì, Giselle đã vội lách ra đứng sau tóc bạch kim rồi.

Hmm anh chàng này cảm ứng nguyên tố pháp thuật khá tốt đấy chứ.

“Sảnh đường ồn ào quá em không thích,” chắc với ai thằng nhóc cũng chỉ một kiểu nói chuyện. Nhưng nó đáp nhẹ nhàng bình thường thế này cho thấy nó khá tôn trọng người thanh niên rồi ấy chứ.

“Thế sao em không về nhà nghỉ lễ, ở lại làm gì? Cả đám tụi em nữa, ở lại làm gì?”

Tới đây thì thằng nhóc khinh khỉnh: “Anh đang hỏi cung tội phạm đấy à?”

Người huynh trưởng cũng không tỏ vẻ phật ý vì sự láo xược này: “Em biết là giáo sư Morton kêu anh canh chừng tụi em mà. Giáo sư sợ tụi em âm mưu quậy phá gì đó.”

“Quậy phá?” Tiếng cười còn sắc hơn dao, “Chỉ có đám Gryffindor mới quậy phá thôi.”

Ê ê kỳ nha, lợi dụng chê Nhà của tôi à. Giselle tiến sát lưng thằng nhóc, giơ tay véo mạnh vào eo lưng sau của nó. Thằng nhóc cứng người lại.

Nhưng huynh trưởng đứng trực diện chẳng nhận ra điều gì từ nét mặt khinh khỉnh không bao giờ đổi đó: “Thôi được rồi, anh cũng thấy giáo sư Morton lo lắng quá thôi. Chẳng hiểu sao thầy cứ ghim tụi em hoài, trong khi đáng lý ra phải canh đám sư tử xù lông phá nội quy kia kìa.”

Thấy Von bước ra hướng cửa, vội hỏi: “Sắp tới giờ giới nghiêm rồi em định đi đâu đấy?”

“Ra ngoài dạo một vòng.”

Rồi lách qua đi luôn, Giselle cũng nhanh chân theo sát, sợ đứng lâu tay huynh trưởng sẽ cảm nhận được.

Cửa ra vào phòng sinh hoạt chung Slytherin là một bức tường có con rắn uốn lượn, từ trong đi ra thì con rắn sẽ tự động cong người lên để uốn thành một cánh cửa, còn từ ngoài đi vào phải đọc đúng mật khẩu con rắn mới cong lên. Còn không thì nó chỉ là bức tượng con rắn chạy dọc theo chiều dài tường đá.

Khu tầng hầm này lạnh lẽo, chỉ có mấy cái bục lửa kê cao cháy bập bùng giữ ấm, bước ra là đúng cái hành lang mà cô cùng tụi Matt Nol Ive đi lạc ở học kỳ trước. Đi thẳng ra nữa là đến hành lang có cái bục cú rẽ vào lối tầng hầm của cư dân ma, còn xa nữa là hành lang cụt có bức tượng ếch đồng.

Tóc bạch kim đi trước, Giselle ẩn hình im lặng theo sau, cô bắt đầu thấy đói và mệt trở lại, giờ chỉ muốn được nằm tót lên giường của mình ăn mấy gói bánh mua ở tiệm Phù Phép Ngọt Ngào rồi ngủ vùi.

Cả hai đi lên khỏi tầng hầm, đến ngã ba đường rẽ, Giselle xóa bùa tan ảo ảnh rồi nói: “Đến đây được rồi, tớ tự về Tháp Gryffindor được.”

Nhưng cậu nhóc lại động một phát bắt lấy cổ tay cô, ép đẩy vào tường, ghìm chặt không cho cô cựa quậy. Mà cựa gì nổi, cô mệt mỏi nói: “Sao nữa vậy?”

Để rồi đáp lại là làn môi lạnh lẽo. Von vừa hôn vừa vòng tay qua eo ôm sát cô lại, như thể chúng vốn sinh ra đã không thể tách rời.

Nhưng nụ hôn chưa dứt thì tiếng con ma Peeves lại văng vẳng trên đầu: “Ố ố là là Montgomery và Gibson! Gibson và Montgomery! Hôn hít giữa đường...”

Người thường đang ân ái nồng ấm bị cắt ngang còn quạu chứ nói gì đến tên nhóc này. Von buông cô gái ra, rút đũa phép chĩa thẳng con ma đang hát líu lo: “Langlock.”

Peeves vụt tay ôm lấy cổ họng, nhưng từ cái miệng của nó đã chẳng thể phát ra thêm được bất kỳ âm thanh nào nữa, nó quơ tay múa chân ra vẻ chửi rủa rồi lặn đi mất tăm.

Còn người vừa ếm lời nguyền kẹt lưỡi đó lại nói chuyện với giọng điệu mơn trớn thì thầm: “Cậu đừng quên đó...”

“Quên cái gì chứ?”

“You’re mine...”

Loading...