Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 98: Tấm thảm thứ năm
Cập nhật lúc: 2025-06-09 08:43:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hết kỳ nghỉ lễ Phục Sinh, Hogwarts đón bọn học trò trở lại, ngôi trường lại náo nhiệt, rộn ràng tiếng nói cười và những trò quậy phá không có điểm dừng.
Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy tòa lâu đài và những cư dân của nó nhận biết rằng có 6 đứa nhóc vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử đâu đó tận sâu trong từng lớp đất này.
Giselle không khỏi thầm biết ơn Amy, cô bé chẳng thắc mắc gì về sự mất tích tạm thời của cô, mà cũng chẳng tò mò gì cả. Khi Linda quay về, căn phòng nữ sinh năm 3 nhà Gryffindor lại vào guồng sinh hoạt thường ngày.
Cô tận dụng hai buổi chiều thứ tư và thứ năm đi Khu bảo tồn chăm sóc bọn động vật để suy tư. Nghĩ về những chuyện đã qua, nghĩ về những chuyện sắp đến. Đã vào hè, gió thổi mang hơi nóng phả vào mặt, cô đi dọc con đường từ Khu bảo tồn về lại trường mà cõi lòng nặng trĩu.
Một nửa hồn cô mang trái tim đã reo vui trở lại, nhưng nửa hồn kia lại chìm đắm cùng lý trí chai lì. Ấn ký ngôi sao m.á.u lửa trong lòng bàn tay như muốn cho thế giới thấy mối liên hệ bền chặt đã hình thành chẳng thể đứt rời, nhưng vòng tay con rắn nhe nanh trên hai cổ tay như đang bấu chặt rằng tương lai phía trước đầy rẫy hiểm nguy.
“Hù!” Giật mình hồi hồn, trước mặt là hồn ma anh Patrick, chân cô theo quán tính đi về tòa lâu đài lúc nào không hay.
Thấy cô giật mình đứng chôn chân, anh Patrick lo lắng hỏi: “Selly sao vậy? Mấy nay thấy em xanh xao quá?”
Nếu không bình thường cô đã cười giỡn đáp lại với màn hù dọa của anh rồi.
“À em mải nghĩ về thuốc đa dịch ấy mà.”
Thuốc đa dịch chuẩn bị ôn thi cuối kỳ này sẽ có, nội nhớ công thức và cách bào chế của nó thôi đã thấy đau đầu bưng bưng rồi.
“Em nhắc mới nhớ hồi đó anh cũng bị điểm F vì cái thuốc đa dịch đó...”
Patrick tính nói gì nữa nhưng bỗng bay sượt qua bên cạnh, chỉ vào cái túi áo chùng của Giselle: “Hình như túi em có cái gì kìa...”
Có cái gì động đậy trong túi áo thật, giờ cô mới thấy áo nặng hơn thường ngày. Cũng là vì mình mãi nghĩ ngợi quá.
Nhưng chưa kịp lấy ra thì con vật đã trèo khỏi túi áo, nhảy xuống sàn nhà.
“Selly nhanh bắt nó lại!”
May mà phản ứng phép thuật của cô vẫn còn đó, rút đũa phép niệm ngay: “Levioso.” Con Niffler bị nhấc bổng lên cỡ 1m, không chạy đi đâu được nữa.
“Chà chà con Niffler đây phải không? Nghe Kara với Roy nhắc cả nửa năm nay rồi.”
Patrick bay tới bay lui ngó con thú như chuột chũi lông xám đen, may mà anh hổng có ý định bay xuyên qua nó.
“Bữa Khu bảo tồn đã gia cố bùa cho tụi nó một lần rồi, vậy mà giờ một con vẫn trốn ra được.”
Đây là con Niffler đực Pepper, Giselle bắt nó bỏ lại vào túi áo, định quay trở lại Khu bảo tồn. Nhưng anh Patrick năn nỉ:
“Từ từ, Selly em để nó ở đây một đêm đi, chiều mai rồi hẵng trả về.”
Dĩ nhiên quy định của Khu bảo tồn không được làm thế, nhưng cám cảnh vì anh đã không thể ngắm nhìn sinh vật đẹp đẽ nào khác nữa, cô nghĩ một lát rồi gật đầu.
“Vậy để em gửi cú báo cho anh Kemp đã.”
Cũng đến giờ ăn tối, anh Patrick bay là đà bên cạnh nhìn Pepper ngó nghiêng trong lòng bàn tay cô.
Thấy con vật toang muốn chạy lại mấy bộ giáp bóng loáng, Giselle lật ngửa nó ra gãy gãy vào bụng nó, Pepper nhột nhột giỡn giỡn đáp lại.
“Coi mày kìa, mày khoái được chọt lét vậy hả?”
Patrick nhìn ngón tay đang chơi đùa với cái bụng ấm mềm, bộ lông mềm mại của con Niffler mà buồn bã.
Nhưng ma buồn cũng ích gì, anh chóng vui lên, bay tới dãy bàn Hufflepuff kêu tụi anh Roy, bay qua dãy bàn Ravenclaw kêu chị Kara, thế là bữa ăn tối hôm đó, câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí lại tụ lại một góc vừa ăn vừa ngó con vật lông xám cố gom mấy cái ly bạc dĩa bạc trên bàn ăn Hogwarts bỏ vào túi trước bụng mình.
Nhưng mấy cái ly dĩa tách này đều đã bị ếm bùa hết rồi, vài tiếng nữa chúng sẽ lại được triệu hồi về chiếc bàn ở dưới nhà bếp để những con gia tinh đặt thức ăn mới lên. Vì vậy mà con Niffler tha hồ vớ lấy vớ để mấy cái đồ bạc trên bàn ăn mà chẳng ai thèm ngăn cản.
“Không biết khi nào nó mới biết đồ trong túi mình bị mất ha?” Ngó con Niffler làm trò anh Owen còn ăn ngon miệng hơn.
“Hay trong túi nó có nhiều đồ quá nó không biết được đâu?”Chị Kara nói.
“Tài sản của nó bị anh Kemp lấy lại gần hết rồi, phải trả lại cho dân làng Hogsmeade chứ.” Giselle buồn cười đáp. Cô húp một ít súp bong bóng cá lót dạ chứ cũng chẳng muốn ăn gì.
“Mấy lần trước cho nó vàng của yêu tinh xong hình như nó cũng không biết mình bị mất.” Anh Roy vừa ăn đùi gà vừa nói.
“Con này mà để nó chạy chơi khắp trường thì...” Patrick chưa kịp nói hết câu đám bạn đã vội xua tay “thôi đừng...”
“Anh chưa thấy cảnh nó cướp tiệm Phép Màu Của Trang Sức nên anh mới thấy nó dễ thương thôi,” Giselle cười cười.
“Để nó ở lại trường thì mấy cái cúp vàng cúp bạc ở Phòng hiện vật, rồi Phòng trưng bày phần thưởng chắc mất hết.”
“Mấy cái cúp vàng huy hiệu trong phòng cô hiệu trưởng nữa.”
“Rồi rồi, nhưng tối nay Roy phải đem nó về phòng sinh hoạt chung Hufflepuff một đêm đấy, sáng mai mới trả lại.” Patrick cười bay qua bay lại quan sát con vật nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-98-tam-tham-thu-nam.html.]
“Để coi phòng sinh hoạt chung của mình có đồ gì quý giá không đã.” Anh Roy nghĩ ngợi.
“Nghĩ làm gì, cả tối nay tớ bay theo coi chừng nó cho, nó lấy gì sáng mai giật lại là được.”
Thôi thì để anh Patrick chơi với Niffler một đêm vậy, ai cũng nghĩ thế.
Mà đúng là con Niffler đáng yêu quá, xung quanh dãy bàn Gryffindor đều bu lại chơi đùa với nó, có đứa thậm chí còn cho nó mấy Galleon thật của mình. Gặp Milo gâu gâu sủa, Pepper còn lấy mấy cái vòng vèo trang sức từ trong túi ra như khoe mẽ với con chó.
Ơ nhưng mà cái vòng xanh này nhìn quen quen...
“Ô mi lại cướp tiệm vàng nào nữa vậy?” Tụi anh Roy chị Kara cười định bắt lấy Pepper, nhưng nó bị Milo sủa dí chạy lên tuốt đầu bàn Gryffindor, bị Matt Nol chụp được, tài sản trong túi nó bị đổ trượt ra hết bàn. Mấy chiếc vòng đính hạt cũng vì thế mà đứt văng hạt ra hết cả.
Cảnh tượng loạn xà ngầu, giáo sư Conner thấy vậy từ bàn giáo viên đi tới, tóm lấy Pepper từ trên tay Nol: “Có trò nào giải thích cho tôi tại sao có một con Niffler trên bàn ăn nhà Gryffindor không?”
“Axxx thưa giáo sư em ạ...” Đang lo không biết xin xỏ bà giáo thế nào thì hồn ma anh Patrick bay tới:
“Thưa giáo sư là em năn nỉ trò Gibson để con Niffler lại trường một đêm đó ạ. Mai câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí sẽ đem nó về lại Khu bảo tồn.”
“Đúng vậy thưa giáo sư, tý nữa tụi em đem nó về phòng sinh hoạt chung Hufflepuff, có Patrick trông chừng ạ.”
Thật ra giáo sư thấy con Niffler nãy giờ rồi, nếu nó không phá gây loạn quá thì bà cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Giờ thấy bọn câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí vì hồn ma người bạn cũ mà năn nỉ thế này, bà dịu lòng, trả lại cho bọn nhỏ. Chỉ là không quên dặn mai phải đem nó trả về.
“Mày phá quá phải trả mày về thôi,” anh Roy xách cổ Pepper cùng anh Patrick Owen về phòng sinh hoạt chung, không quên vẫy tay với hai cô bé:
“Mai ăn sáng xong để anh đem về Khu bảo tồn cho.”
Thấy kẻ địch bị xách cổ như mèo Milo đắc thắng vẫy đuôi. Vết thương bị quạ mổ của nó đã lành từ lâu, nó lại trở về là một con ch.ó vui vẻ đáng yêu như thường.
Matt ngồi vào tụm đội Quidditch để bàn chiến thuật cho trận chung kết, Nol thì đổ gục trước mấy cuốn sách Độc dược và Thảo dược học. Nó thấy số phận mình thật khốn khổ hẩm hiu, mới vào học chơi xoay qua xoay lại đã đến thi cuối kỳ.
May mà nhóc Douglas đã mở khóa năng lực thảo dược học của mình, nó trở thành học sinh yêu thích của giáo sư Green, dĩ nhiên ngoại trừ những tiết học với Nhân Sâm Ma. Nhóc mặt tròn đang cố hết sức giúp tóc nâu nhớ về cách phân biệt hạt giống cây Mimbulus mimbletonia, Puffapod với Valerian.
Giselle thì đang đánh vật với môn Thiên Văn học. Suốt cả năm, à không suốt từ khi trở thành phù thủy đến giờ, cô nửa tỉnh nửa mê trong những buổi khuya quan sát sao trời, nên chẳng nhớ được gì từ những bài giảng của giáo sư cả.
Chán nản với việc để nước đến chân mới nhảy, cô quay sang ngó tụi nhóc thực hành phép biến hình con mèo thành cái vạc. Đạo cụ thì bắt đại một con mèo nào đó trong trường, dụ nó bằng mấy cọng cỏ mèo mà Douglas chia cho, thế là con mèo chịu trận để bị gõ “Felifors” rồi tùy thuộc vào mức độ thành thạo của bọn nhóc mà con mèo sẽ biến thành cái vạc như thế nào.
“Felifors,” cái vạc của Linda vẫn còn bốn bàn chân mèo nhỏ xíu, nó cố gắng chạy trốn bằng bốn cái chân đó nhưng bất thành.
“Tuyệt vời!” Mấy đứa khác kêu hay, với mức độ hoàn thiện thế này thì có thể xem đây là một phép biến hình khá tốt rồi.
“Reparifarge,” nhóc Fitz dùng bùa phục hồi để biến cái vạc bốn chân mèo trở lại thành con mèo như cũ. Sau đó mới “Felifors” nhưng cái vạc lần này còn có đầy đủ hai cái tai, một cái đuôi và bốn cái chân. Nó phóng chạy nhưng với trọng lượng của cái vạc nên đụng rầm vô bàn làm Milo đang ngủ trong lòng Giselle bật dậy.
Biến hình chẳng bao giờ là dễ. Nhưng năm nay ngoài Thiên Văn học ra Giselle còn nỗi khiếp đảm với môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám nữa, cô đã ngất xỉu trước con Ông Kẹ, giờ nếu thi mà xỉu nữa chắc không qua môn nổi.
Đến giờ ăn sáng hôm sau, Matt với Milo còn đang trong tình trạng ngáy ngủ vì tối qua họp Quidditch đến tận khuya, Nol vẫn gối đầu trên cuốn Độc dược, Ive thì thảnh thơi đọc tờ Phù Thủy Thường Nhật, thì một cảnh tượng kỳ khôi hết sức diễn ra.
Ngay từ cửa lớn Đại Sảnh Đường bay vào không phải cú ó chim gì cả, cũng không phải mấy cây chổi giở chứng bay tới bay lui, mà là một tấm thảm.
“Tấm thảm thứ 5!”
Vâng, đó là kho báu cuối cùng từ mấy tay pháp sư Ả Rập, nhưng lần này không để bọn học trò tự tìm ra mà nó tự bay ra luôn.
“Có con gì trên tấm thảm nữa!”
À không, nó không tự bay một mình mà còn chở theo Pepper, con vật đang tự sướng hết sức về tay lái lụa của mình. Tiếp nữa là hồn ma anh Patrick bay sát theo, còn bên dưới anh Roy với Owen mang vẻ mặt bất đắc dĩ hết sức.
Nhưng chưa kịp để bọn nhỏ coi cho đã mắt cái kỳ quan có một không hai, thì Pepper đã lái tấm thảm bay vèo xuống dãy bàn Gryffindor, tấm thảm dừng lại cho con vật nhảy xuống chạy chơi với Milo rồi phụt một phát, tự cuộn lại nằm im trước mặt Giselle.
Lại cái gì nữa vậy... Vầy là sao?
“Tụi anh dí theo nó hụt hơi, tưởng nó bay đi đâu phá không chứ.” Anh Roy chạy tới bắt lấy con Pepper đang bị Milo dí ngược.
“Nó tìm đâu ra tấm thảm vậy anh?” Một đứa nhà Gryffindor hỏi, tính với tay lấy tấm thảm. Nhưng tấm thảm cong lên, đánh vào tay thằng nhỏ. Đây là dấu hiệu cho thấy thảm đã có chủ, không ai được đụng tới mà chưa có sự cho phép của chính chủ. Bốn tấm thảm trước đều là như vậy. Vì đã có đứa thử giựt tấm thảm xem có giống tay Shaikh nói là thảm tự chọn chủ không.
“Anh đâu biết đâu, anh chơi với nó cả đêm trong phòng sinh hoạt chung, nó chỉ mò lấy mấy cái cúp với huy hiệu treo trên tường, còn mém luộc luôn bức chân dung của Helga Hufflepuff nữa.” Anh Patrick cười nói, trông anh vui hơn nhiều vì không ngờ làm ma rồi vẫn có Niffler chơi cùng.
“Xong tới sáng anh vô phòng ngủ kêu Roy Owen dậy...”
“Tụi này dậy rồi, có khi nào cần cậu kêu đâu.” Anh Owen nhăn nhó, vừa cùng Roy moi hết đồ trong túi Pepper đổ ra để trả lại cho trường.
“Cái tự nhiên nghe mọi người la lên, anh bay ra thì thấy Pepper đu trên tấm thảm rồi.”
“Vậy đó, rồi nó bay thẳng ra đây...”
“Vậy tấm thảm là của ai? Không lẽ của toàn nhà Hufflepuff luôn?” Một đứa sư tử khác hỏi, nó với Nol thử giơ tay ra nhưng chưa kịp chạm vào, tấm thảm lại tự động lăn tới sát gần Giselle, như muốn lăn khỏi bàn nằm vào lòng cô luôn vậy.