Tô Nam xong thì phòng riêng, gọi Trình Ý rời .
Chưa kịp lên xe, cô chợt nhớ để quên túi xách trong phòng.
Cô định lấy thì Trình Ý ngăn :
“Để em lấy, chị cứ xe đợi .”
Cậu xong liền . Tô Nam suy nghĩ một chút vẫn quyết định theo. Không ngờ chạm mặt Phó Dạ Xuyên và Lục Kỳ đang cùng ngoài.
Để tránh rắc rối, cô đuổi theo, chỉ chờ ở phía bên đài phun nước cửa.
Lục Kỳ chậc lưỡi:
“Nghe Kiều Uyển Như sắp về nước ?”
Phó Dạ Xuyên chỉ đáp một tiếng trầm thấp:
“Ừ.”
Lục Kỳ :
“Lâu gặp, cũng thấy nhớ cô thật. Mặc dù cô sai, nhưng hình phạt của cũng nặng quá, dù gì cũng là trong nhà, tha thứ cho cô .”
Hai lên xe rời khỏi nơi đó.
Chiều hôm bầu trời u ám, khí mang theo cái lạnh se sắt.
Tô Nam thu hồi ánh , mắt đờ đẫn về phía , n.g.ự.c nghẹn như đá đè.
Kiều Uyển Như là nhà của họ. Mà Tô Nam, cho dù cố gắng đến mấy, trong mắt Phó Dạ Xuyên vẫn chỉ là ngoài...
Những ký ức ào ạt như thủy triều. Cái tên Kiều Uyển Như như một lời nguyền đeo bám cô suốt ba năm. Cô tưởng rằng giải thoát, nhưng ngờ chỉ cần cái tên đó, vẫn khiến cô nghẹt thở.
Thật chẳng chí khí gì!
Cô buổi tiệc hôm , Kiều Uyển Như nước ngoài. Một khi biến mất khỏi tầm mắt, cô cũng truy cứu nữa.
đối với họ, việc Kiều Uyển Như nước ngoài là một kiểu trừng phạt?
Còn việc cô trở về, chỉ cần một câu tha thứ của Phó Dạ Xuyên là xong?
Thật là nực . Vậy ba năm thanh xuân và m.á.u của cô là gì?
Người khác thể tha thứ, nhưng cô thì !
Kiều Uyển Như sắp ?
Cô vô cùng chào đón, nhất định sẽ chuẩn cho cô một món quà lớn.
Lúc Trình Ý xách túi của cô đến, thấy sắc mặt cô tái nhợt:
“Sao ? Chị khỏe hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/chuong-60-co-ta-sap-ve-nuoc-roi.html.]
Nghe , Tô Nam hồn, khẽ :
“Không , về , tài xế đến .”
“Để em đưa chị về.” Trình Ý cho từ chối, đẩy cô lên xe cạnh.
Tô Nam khẽ ừ, nhẹ, để tâm.
Trình Ý như định điều gì, cô thật sâu nhưng nhịn xuống.
Tới lầu, Tô Nam bảo tài xế đưa Trình Ý về tự lên nhà.
Chưa đến mười phút , chuông cửa vang lên, Tô Nam mở cửa.
Vừa mở, một bó hoa hồng đỏ rực rỡ đập mắt, kèm theo gương mặt hút hồn của Trình Ý phía . Cô bất lực :
“Trình nhị thiếu gia, hôm nay mệt.”
Ý tiễn khách rõ ràng thể rõ hơn.
Trình Ý nhướng mày:
“Em . Hoa tặng cho bạn gái tương lai, mà là cho cô Tô hôm nay vui.”
Tô Nam khựng , ngẩng đầu . Trình Ý bớt vài phần bông đùa thường ngày:
“Đã đến đây , mời em một lát ?”
Cô vẫn tin nhân cách của Trình Ý, nên né sang một bên nhường đường. Cậu bước .
“Tô Nam, thiếu một Phó Dạ Xuyên, bên cạnh chị vẫn còn nhiều . Đừng vì mà buồn. Anh xứng.”
Phải, trong mắt khác, Phó Dạ Xuyên xứng.
trong mắt Phó Dạ Xuyên, là Tô Nam xứng.
Tô Nam rót cho Trình Ý một cốc nước, lười biếng dựa sofa:
“Cậu ? Thật chẳng gì đúng ?”
Chỉ vì Kiều Uyển Như sắp về mà cô dễ dàng nổi giận, những lời quan tâm bỗng nhiên trở nên thuyết phục chút nào.
“Quả thật là .” Trình Ý , ánh mắt đặc biệt quyến rũ.
“Cút !” Tô Nam hừ nhẹ, nhưng trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Trình Ý bật , bỗng dậy tới, cho từ chối mà ôm cô lòng. Khi cô còn đang giãy giụa, bất ngờ buông .
Team Hạt Tiêu
Đôi mắt chứa đầy ý nghiêm túc, cúi đầu cô:
“ còn tư cách để khiến chị tức giận nữa. Tiểu Tô Nam, chị là nữ hoàng của em mà…”
Khoảng cách gần bất ngờ khiến Tô Nam ngẩn , hương trầm nhàn nhạt phả đến, tim cô bỗng đập loạn.