Vũ Đồng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, giơ hai ngón tay giao thành hình chữ thập mặt vị công tử.
Giá mười văn là thăm dò đầu tiên của nàng. Nàng cũng tự rằng giá cao, nhưng cặp bọ ngựa thực sự tốn ít thời gian và công sức của nàng, nếu bán rẻ quá thì nàng cũng thấy thiệt thòi.
“Mười văn?” Công tử áo đen nhẹ, giá thấp hơn so với dự tính của . Dù , đôi bọ ngựa sống động, chế tác cũng mất hơn nửa ngày, giá mười văn cũng đắt!
khi Vũ Đồng thấy im lặng, tưởng rằng cũng như nữ nhân lúc nãy chê đắt, nàng liền mỉm giải thích: “Công tử, ngài đừng nó chỉ là một món đồ cỏ mà coi thường, nhưng công sức bỏ thật sự nhỏ ! Ngài tay của là nó xứng đáng với giá tiền !”
Vừa , nàng đưa tay về phía . Mọi đều trầm trồ cảm thán, bởi vì đôi tay vốn trắng mịn của Vũ Đồng, lúc mười đầu ngón tay đều mài rách da, ẩn hiện những vết máu.
Công tử áo đen cảm thấy lòng như thắt , mua! Nhất định mua!
Thế là sảng khoái trả mười văn tiền, mang cặp bọ ngựa coi là báu vật trấn gian hàng của Vũ Đồng.
Ôi trời, chỉ một cặp bọ ngựa bằng cỏ mà bán mười văn tiền, Tố Tuyết ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng. Phải rằng tối qua khi tỷ họ định giá, Vũ Đồng còn định giá sáu văn thôi, ngờ tăng gần gấp đôi mà vẫn bán một cách thuận lợi như . Có vẻ như công việc kinh doanh thật sự tương lai sáng lạn!
Chỉ là ngón tay quá đau !
Tố Tuyết cũng kìm mà cúi xuống những ngón tay đỏ ửng vì mài rách của , đau đến mức nhăn mặt .
Cặp bọ ngựa giá mười văn bán xong, những con châu chấu, ve sầu và các loại côn trùng khác cũng trở thành món hàng đắt khách. Vì giá cao như cặp bọ ngựa, một con chỉ giá ba văn nên nhanh chóng bán hết sạch.
Cuối cùng, Vũ Đồng những chiếc hồ lô nhỏ và một chiếc giỏ nhỏ còn mặt mà băn khoăn. Sao , chẳng lẽ thích phúc lộc ? Vũ Đồng thật sự tin điều đó! Thế là nàng cầm lấy chiếc hồ lô nhỏ trong tay, bắt đầu lớn tiếng rao bán.
“Hồ lô cỏ đây! Tặng cho quý khách phúc lộc đầy nhà! Đây là hồ lô bình thường, mà là chiếc hồ lô chăm chút từng sợi cỏ, chọn lựa từ những sợi cỏ mùa đông nhất, bền chắc mùi hương ấm áp của nắng đông. Vừa thiện với môi trường, mắt! Mau đến xem, nhanh tay hết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-10-2.html.]
Nghe tiếng rao lạ lẫm của nàng, nhiều khách ngang liền dừng bước và bật thích thú.
Được cổ vũ, Vũ Đồng càng rao bán hăng hái hơn. Chỉ Tố Tuyết là cảm thấy thoải mái, như gai đ.â.m lưng, còn thấy khá hổ, nên vội vàng kéo áo tỷ tỷ, hiệu tỷ đừng rao bán nữa, thật mất mặt!
Vũ Đồng cho rằng đây là cơ hội , liền chủ động tiếp thị: “Công tử, ngài mua một cái ? Hồ lô cỏ, mang đến cho ngài phúc lộc dồi dào! Ngài mua vài cái treo trong nhà, mỗi lên là thấy phúc lộc, thật là may mắn đấy!”
“Này phu nhân, mua một cái cho con nhỏ đeo thắt lưng trang sức, cầu mong phúc lộc song cho đứa trẻ...”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Này nhé, cái hồ lô cỏ nhỏ bé , qua lời rao của nàng bỗng chốc trở nên cao sang hẳn. Đặc biệt là ý nghĩa “phúc lộc”, thật khó ai thể cưỡng , thế là chẳng mấy chốc một nữ nhân mua một đôi, tiếp theo là một lão nhân mua thêm hai đôi để tặng cho hai đứa cháu, coi như một điềm lành, vì dù giá cũng đắt.
Và thế là đôi tiếp nối đôi , chẳng mấy chốc mười mấy chiếc hồ lô nhỏ bán hết sạch! Còn những đến muộn mua vẫn tiếc nuối dậm chân.
Không , mua hồ lô thì nhiều lắm! Dù cỏ cũng còn nhiều! Vũ Đồng liền nhân cơ hội đặt hàng của vài nhóm khách cho tới. Hẹn năm ngày , nàng sẽ đến! Lúc đó sẽ thêm nhiều mẫu mã mới để lựa chọn.
Cứ thế, qua mấy lượt, nàng trở thành bán hàng yêu thích nhất khu chợ, khiến mấy chủ sạp lân cận ghen tị. Có bán vải, bán giày, bán bánh đường, tất cả đều hẹn nàng năm ngày , vẫn ở chỗ , cùng hàng xóm bán hàng.
Bởi vì việc buôn bán của Vũ Đồng , kéo theo đó là họ cũng hưởng lợi ít.
Vũ Đồng trong lòng tràn đầy vui sướng, khi về còn mua hai miếng vải thô của bà lão, thêm một văn tiền để mua một miếng bánh đường cho Tố Tuyết thưởng thức. Tố Tuyết vui mừng đến phát điên, suốt đường chỉ l.i.ế.m một chút, dám ăn một miếng.
Vũ Đồng dọn hàng xong, mang theo cái giỏ nhỏ cuối cùng còn . Nàng phân tích nguyên nhân khiến cái giỏ nhỏ khó bán lẽ là vì chợ chủ yếu là nam nhân, ít cô nương tiểu thư. Còn về phần các bà, tuy cũng thấy giỏ xinh xắn đáng yêu, nhưng tiền để mua thứ . Họ còn lo chuyện cơm áo gạo tiền, chứ gì đến những món đồ thưởng ngoạn !
Thôi , ai mua thì đem tặng cho cô của phu quân mà từng gặp mặt - Vương Tân Vinh. Coi như là một món quà mới mẻ nho nhỏ.
Thế là hai tỷ rời khỏi chợ Nam, đến một tiệm bánh ngọt.