Ta Không Phải Hí Thần - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:22:46
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:22:46
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
【Giá trị mong đợi của xem +20】
Ánh nến phụt tắt, làn khói xanh nhạt cuộn lên tan biến. Sắc mặt Trần Linh trắng bệch như tờ giấy, môi run run:
“Ta… đang chuyện với …”
Ngô Hữu Đông cau mày, chiếc ghế trống bên cạnh:
“Đệ ngươi ? Trong phòng ngoài với ngươi thì còn ai nữa?”
Trần Linh ngoái . Chiếc ghế đối diện trống trơn từ lúc nào. Trái tim như bóp nghẹt, một tia hoảng loạn hiện lên rõ rệt. Trong ký ức còn sót một bóng dáng thiếu niên mỉm , dần dần tan biến...
Mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài thái dương, lưng áo ướt sũng. Đôi mắt mờ mịt tiêu cự, run rẩy từng chút như thể tỉnh một cơn ác mộng dài đằng đẵng.
“Không… Không thể nào…” Trần Linh đột ngột phắt dậy, tiếng bàn chân kéo lê sàn gỗ phát âm thanh chói tai.
“Sao… chỉ hai chúng ?” Giọng cao vút đầy bất an. “Đệ rõ ràng ở đây! Hắn đắp tuyết ngoài cửa, sáng nay còn tiễn ngoài. Chiếc áo khoác là do chính tay vá cho !”
Trần Linh gần như phát điên, cởi phắt chiếc áo bông , chỉ chỗ đường kim mũi chỉ tỉ mỉ:
“Ngươi ! Đây là A Yến vá! Ta may vá gì!”
“Hơn nữa, những tấm ván gỗ , tường đều là do sửa!”
“Chúng còn mời bác sĩ từ Cực Quang Thành đến! Hắn từng gặp A Yến! Ngươi tin thì hỏi!”
Ngô Hữu Đông sự kích động của Trần Linh dọa cho luống cuống, lí nhí phân bua:
“Ta… chỉ hỏi cho chắc thôi. Vừa thấy ngươi một lẩm bẩm, thực sự đáng sợ.”
“Ta hề chuyện một !!” Trần Linh gào lên, ngón tay run rẩy chỉ trống đối diện. Đôi mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung, chằm chằm Ngô Hữu Đông:
“Rõ ràng ngay đó! Ngươi nhà chắc chắn thấy!!”
“Ta… thật sự thấy ai cả…” Ngô Hữu Đông lùi về một bước, sợ hãi mặt, ngập ngừng hỏi:
“Trần Linh, dạo … ngươi gặp tai ách gì ?”
Trần Linh bỗng sững.
【Cho nên, ngươi cũng dung hợp với tai ách?】
【…Ta . Khi tỉnh , ở đó .】
【Ngươi cũng mất một phần ký ức?】
【Ừm.】
【 điểm giao hội của Hôi Giới rõ ràng ở hậu sơn. Khi ngươi vẫn còn đang phẫu thuật, cũng ảnh hưởng?】
【Ta ... Ta chỉ nhớ tiêm thuốc mê cho , khi tỉnh thì...】
Những đoạn đối thoại như gợn sóng quanh quẩn bên tai Trần Linh, văng vẳng ngừng. Trong khoảnh khắc, ánh mắt chợt co rút , như thể chạm đến một sự thật nào đó.
“Không đúng…” Hắn lẩm bẩm. “Không đúng… Tất cả đều đúng…”
“Trần Linh, ngươi ?”
“…Hậu sơn?!”
Bất chợt, Trần Linh ngẩng đầu, ánh mắt hoảng loạn như ma dẫn lối, một lời lao ngoài. Chiếc áo khoác bông văng phía , mặc độc một chiếc áo mỏng, chân trần dẫm nền tuyết lạnh ngắt, điên cuồng lao về phía hậu sơn.
Thân ảnh dần biến mất nơi cuối con đường phủ đầy tuyết trắng.
Lúc , Sở Mục Vân mặc áo lông vũ vặn đến nơi. Hắn còn kịp mở miệng, ánh mắt sững khi thấy Trần Linh bỏ chạy. Hắn vội vàng bước đến cửa thì thấy Ngô Hữu Đông đang lặng giữa phòng.
Ánh mắt lạnh lùng cặp kính gọng bạc dừng .
“Ngươi là ai?”
“Ta… là bạn của Trần Linh.”
Đôi mắt Sở Mục Vân nheo , ánh sắc lẻm như lưỡi dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-32.html.]
“Ngươi gì với ?”
“Không… chỉ… thấy chuyện một , nên mới hỏi đang với ai... Rồi…”
“Ngươi … ngươi gì ?” Giọng Sở Mục Vân như vọng về từ đáy vực.
“Ta…” Ngô Hữu Đông rùng . Ánh mắt Sở Mục Vân khi giống bình thường. Nó lạnh như băng, nhưng ẩn chứa một tia cuồng loạn ghê rợn.
Chỉ một ánh đó thôi cũng đủ khiến run cầm cập, vô thức lùi . Gót chân vướng chiếc ghế phía , ngã ngửa xuống sàn.
Sở Mục Vân chậm rãi hít sâu, bước phòng. Hai tay từ tốn khép cánh cửa lớn .
Cửa đóng, ánh sáng và tuyết trắng bên ngoài ngăn cách . Bên trong là một gian tối âm u và lạnh buốt.
Chiếc áo lông vũ trắng như tuyết, nhưng khí tức từ Sở Mục Vân lúc tối đen như vực sâu. Hắn đẩy nhẹ gọng kính, nụ biến mất, chỉ còn một cỗ sát khí nặng nề bủa vây.
“Ngươi … Một dung hợp với tai ách, vẫn giữ lý trí… là mẫu vật nghiên cứu quý giá đến mức nào?”
Phiêu Vũ Miên Miên
“Ngươi … vờ vĩnh bao lâu, diễn kịch cùng bao lâu… chỉ để nhận bản khác thường?”
“Ngươi … ngươi thả một con quái vật như thế nào ?”
Ngô Hữu Đông hoảng loạn đến mất hồn. Hắn gãy chân, bỏ chạy cũng thể. Hắn chỉ thể tuyệt vọng kéo lê thể, từng chút một lùi góc phòng.
“Ta … thực sự …” Giọng run như sắp .
“Ta canh giữ nơi ba ngày, cho ai tiếp cận Trần Linh căn phòng. Mà ngươi, cứ nhất quyết xông .”
“Vì ?!”
ẦM!!!
Chiếc ghế gỗ Sở Mục Vân vung lên, đập thẳng đầu Ngô Hữu Đông!
Cả căn phòng vang lên tiếng động trầm đục. Trán đập toác, m.á.u chảy xối xả thành vũng.
Sở Mục Vân hề dừng . Ánh mắt như dã thú, từng cú từng cú nện chiếc ghế lên thể đang mềm oặt đất.
“Vì ?!”
“Vì ?!”
“Vì ?!”
Máu tươi văng tung tóe, vệt đỏ loang áo khoác, thậm chí dính cả lên kính mắt . Phong thái nho nhã thường ngày còn nữa, đó là một hung thần cuồng loạn trong bóng tối lạnh lẽo.
Từng cú, từng cú đập ngừng.
RẦM——
Chiếc ghế cuối cùng cũng vỡ vụn.
Sở Mục Vân thở dốc, lau mồ hôi trán. Hắn đẩy nhẹ gọng kính, m.á.u chảy từ tay xuống sàn, hòa cùng với cái xác nát nhừ như bùn đất chân.
Một lúc , thở dài… Một con d.a.o phẫu thuật sắc bén rơi xuống lòng bàn tay.
________________________________________
Cùng lúc đó.
Giữa trời tuyết dày, một ảnh loạng choạng sâu trong hậu sơn.
Trần Linh.
Áo mỏng ướt đẫm mồ hôi. Hắn run rẩy băng qua từng phiến tuyết, vượt qua ranh giới cảnh giới màu vàng – nơi thường bước tới.
Càng sâu, khung cảnh càng lạnh lẽo, cọc gỗ đánh dấu như mọc lên từ mộ phần.
Trần Linh dừng . Hắn đang tìm gì đó.
Nơi … là điểm khởi đầu chuyện.
Cũng là nơi… chôn giấu chân tướng cuối cùng.
Bãi tha ma.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.