Nghe thấy Lục đại nhân triệu kiến, Hàn Diệp không dám chậm trễ, vội vàng theo vào.
“Không biết đại nhân gọi thảo dân vào có chuyện gì phân phó?”
Lục Hằng Thông khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Vừa rồi bản quan có gặp mặt Phương đại nhân, kẻ làm chứng kia thật sự nói rằng đã nhìn thấy bức họa trong tay ông ta lúc trời còn tối đen, chuyện này e là không ổn rồi.”
“Á!”
Hàn Diệp kinh hãi, hai mắt trừng lớn. “Sao có thể như vậy được?”
Lục đại nhân thở dài một tiếng: “Lão phu cũng cho rằng không thể, nên đã để hắn thử lại lần nữa, không ngờ đến cả quả trứng trong tay lão phu, hắn cũng nhận ra được rõ ràng.”
“Chuyện này…”
Hàn Diệp nóng ruột, lập tức “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống.
“Xin đại nhân cứu mạng! Thảo dân dám lấy tính mạng ra thề, nương tử của thảo dân tuyệt đối không phải yêu quái! Nếu nàng thật là yêu vật, thì thảo dân và tiểu đệ muội làm sao còn sống đến giờ?”
Lục đại nhân vội đỡ hắn dậy, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện yêu ma tinh quái, đúng là hoang đường, lát nữa lão phu sẽ đích thân đi gặp lại nhân chứng kia.”
“Đa tạ đại nhân!”
Hàn Diệp toan dập đầu tạ ơn, nhưng đã bị Lục đại nhân ngăn lại.
“Muốn bản quan ra mặt cứu lấy thê tử của ngươi, cũng chẳng phải chuyện khó, với chức quan của bản quan, đoán chừng Phương huyện lệnh cũng không dám nói gì. Chỉ là…”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Hàn Diệp trong lòng nóng như lửa đốt, vội hỏi: “Chỉ cần có thể cứu được nương tử, xin đại nhân cứ phân phó, thảo dân nguyện kiếp này kết thảo gánh ơn, lấy thân báo đáp!”
Thấy hắn đối với La Vân Khỉ tình thâm nghĩa trọng như vậy, Lục Hằng Thông trong lòng càng thêm mến mộ, vuốt râu nói:
“Được rồi, nếu đã vậy, ngươi hãy đáp ứng bản quan một chuyện.”
Hàn Diệp lập tức nói: “Xin đại nhân cứ nói, thảo dân không dám trái lời.”
Lục đại nhân nghĩ ngợi chốc lát, chậm rãi nói: “Tạm thời lão phu vẫn chưa nghĩ ra điều gì cụ thể, thế này đi — đợi ngươi thi đậu công danh rồi, chúng ta sẽ bàn tiếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-77-nguoi-phai-dap-ung-ban-quan-mot-viec-12.html.]
Hàn Diệp nghiêng mình hành lễ, trang trọng thưa: “Thảo dân nhất định sẽ dốc toàn lực, thi đỗ công danh, để báo đáp đại ân của đại nhân.”
“Hay lắm! Có một lời này của ngươi là đủ rồi. Ngươi cứ ở đây đợi một lát, lão phu sẽ đến gặp Phương huyện lệnh.”
Nói đoạn, Lục Hằng Thông liền cùng quản gia rời đi, tâm tình rõ ràng khoan khoái.
Từ cửa phụ bước vào hậu viện huyện nha, thì thấy Phương huyện lệnh cũng đang sốt ruột đi ra.
“Lục đại nhân, hạ quan đang định đi tìm ngài.”
“Ồ? Có chuyện gì vậy?”
Phương huyện lệnh đáp: “Vừa rồi hạ quan đã thử nghiệm lại với nhân chứng, đừng nói là đêm đen, dù là lúc trời chạng vạng tối, hắn cũng chẳng thể thấy được vật gì trong tay hạ quan cả.”
Lục Hằng Thông nhướng mày: “Nói vậy là hắn nói dối?”
“Đúng vậy. Hạ quan đã hỏi rõ, hắn khai tất cả đều do phụ tử La gia xúi giục.”
“Ồ? Không lẽ giữa họ và La tiểu nương tử có oán thù gì sao?”
Phương huyện lệnh liền đem chuyện lần trước kể lại cho Lục Hằng Thông nghe.
Lục Hằng Thông gật đầu: “Nếu là như vậy, thì ngày mai Phương đại nhân cứ thả người đi. Còn những người khác xử lý thế nào, cứ tùy Phương đại nhân định đoạt. Lão phu ở đây cũng mấy ngày rồi, đã đến lúc hồi triều phục mệnh.”
Nghe nói Lục Hằng Thông sắp rời đi, Phương huyện lệnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi người chuẩn bị rượu và món ngon đưa tiễn.
--------------------
Về phần Hàn Diệp, hắn không dám rời đi, cứ ở lại trong phòng Lục đại nhân chờ đợi, đợi mãi đến tận khi trời vừa hửng sáng mà vẫn chưa thấy người trở về.
Chỉ đành đi đi lại lại trong phòng, sợ rằng lỡ ngủ quên mà thất lễ.
Không ngờ, ngoài Hàn Diệp, lúc này còn một người nữa vẫn chưa ngủ — chính là Phương Lộc Chi.