Tại nhà trưởng thôn.
Nhà Vương què kéo đến bảy tám người, từng đôi mắt cứ thế đảo quanh thân thể Tạ Tường Vi, khiến nàng sợ đến co rúm người lại, trốn vào góc tường, toàn thân run lẩy bẩy.
Trưởng thôn tuy có chút uy tín, nhưng tuổi đã cao, lại chẳng phải người cùng thôn với đám Vương què, cái gọi là "quan huyện không bằng lý trưởng", huống hồ nay nhà họ định cưỡng hôn Tạ Tường Vi, mặt ông tái xanh mà cũng không thốt nên lời.
Chỉ có Hàn Diệp, sắc mặt vẫn bình thản, thần sắc ung dung, dáng ngồi thẳng tắp trên ghế như một gốc tùng già sừng sững. Trong đôi mắt trầm tĩnh kia lại mang theo vài phần uy nghi khiến người không dám nhìn thẳng.
Hắn quét mắt nhìn đám người nhà họ Vương, điềm đạm cất tiếng:
“Hôn sự của Tường Vi là do song thân nàng định sẵn khi còn tại thế. Nay phụ mẫu đều đã quy tiên, nàng có quyền tự chọn con đường mình đi. Năm ấy các người nhận mười lượng bạc, hôm nay chúng ta hoàn lại mười lượng, chuyện này coi như chấm dứt tại đây.”
Thấy Tạ Tường Vi nay đã xinh đẹp động lòng người, Vương què sao cam tâm thoái hôn?
Nhìn Hàn Diệp thư sinh nho nhã, hắn càng chẳng để vào mắt, nước bọt văng tung tóe mắng lớn:
“Muốn thoái hôn, không dễ! Trừ phi đưa ra hai mươi lượng bạc.”
Tạ Tường Vi lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, lại nhìn gương mặt đầy rỗ chằng chịt của Vương què mà ghê tởm không thôi, cố lấy dũng khí nói:
“Ta việc gì phải đưa hai mươi lượng cho các ngươi?”
Vương què nhe hàm răng vàng khè, ánh mắt tựa như muốn dính chặt lấy nàng.
“Năm đó mẫu thân ngươi lấy bạc là giá khi đó, nay vật đổi sao dời, muốn thoái hôn, đương nhiên phải gấp đôi.”
Ánh mắt Hàn Diệp chợt trầm xuống, lạnh lùng cất tiếng:
“Nếu đã nói như vậy, thì một đồng bạc ta cũng không đưa.”
Vương què giận dữ đập mạnh bàn, bật dậy mắng:
“Mẹ nó, ngươi là cái thá gì, chuyện của ta với Tạ gia có liên quan gì đến ngươi, cút sang một bên!”
Tạ Tường Vi lấy dũng khí đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-88-nang-co-tung-nho-toi-ta-khong-12.html.]
“Huynh… huynh ấy là tỷ phu của ta, chuyện nhà ta, huynh ấy có thể làm chủ.”
Trưởng thôn tất nhiên cũng biết chuyện kết bái của Tạ Tường Vi và La Vân Khỉ, lại thêm Tạ gia được La Vân Khỉ giúp đỡ không ít, bèn không lên tiếng.
Vương què hừ lạnh một tiếng, lời càng thêm tục tĩu:
“Mẹ nó, người ta bảo tiểu muội tử là nửa cái m.ô.n.g của tỷ phu, hai người các ngươi chắc chắn không sạch sẽ gì, lão tử mà cưới về, không chừng đã sớm đội mũ xanh rồi!”
Tạ Tường Vi tức đỏ cả mặt:
“Ngươi câm miệng!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ánh mắt Hàn Diệp lúc này cũng tối sầm lại.
“Còn dám nói bậy nữa, đừng trách ta không khách khí!”
Vương què thấy mình người đông thế mạnh, hoàn toàn không sợ, còn trợn mắt chửi:
“Mẹ nó, lão tử còn chưa khách khí với ngươi kìa! Tiểu bạch kiểm, cút cho ta!”
Nói rồi tập tễnh bước tới, vung quyền nhắm thẳng mặt Hàn Diệp.
Hàn Diệp ánh mắt lạnh băng, bắt lấy cổ tay hắn, tung chân đá thẳng một cước, đá văng hắn ngã nhào xuống đất.
Tuy là thư sinh, nhưng Hàn Diệp chưa từng quên quyền pháp tổ phụ truyền dạy, thường luyện quyền dưỡng thân, thậm chí khi chuyển vào trấn cũng không quên luyện tập mỗi khi La Vân Khỉ ra ngoài.
Không chỉ là để rèn luyện, mà còn vì La Vân Khỉ — nếu nàng bị bắt nạt, hắn cũng có sức bảo vệ.
Vương què chỉ là hạng du côn chuyên ức h.i.ế.p người hiền lành, sao địch nổi một Hàn Diệp có quyền pháp trong người, lập tức bị đá lăn quay.
Nhà họ Vương liền không chịu được, xúm vào như ong vỡ tổ, vung tay định đánh loạn.
Thế nhưng chưa đến một nén nhang, tất cả đều bị Hàn Diệp quật ngã nằm sóng soài trên đất.
Hàn Diệp phủi tay áo, mắt lạnh lùng nhìn Vương què:
“Mười lượng bạc, các ngươi muốn thì giao hôn thư ra. Không muốn thì cút ngay khỏi đây.”