Nhà họ Vương chưa từng ngờ một thư sinh yếu ớt trông như vậy lại ra tay lợi hại đến thế, ai nấy đều quay sang nhìn Vương què.
Vương què thua thiệt, mắt đỏ ngầu căm hận, nghiến răng nghiến lợi mắng:
“Muốn thì đưa hai mươi lượng, không thì đừng hòng lấy được hôn thư!”
Dứt lời liền vừa bò vừa chạy, chật vật vô cùng.
Thấy cả nhà họ Vương rút lui, trưởng thôn mặt cũng hiện mây u ám.
“Hàn Diệp, chuyện này… phải làm sao đây?”
Hàn Diệp nhặt chiếc ghế bị đập vỡ, trầm ngâm chốc lát rồi nói:
“Trưởng thôn cứ yên tâm, có ta ở đây, bọn họ chẳng dám làm càn.”
Trưởng thôn nhìn Hàn Diệp đầy cảm kích. Năm xưa ông đã thấy đứa nhỏ này không tầm thường, chỉ tiếc đã có hôn ước. Nếu không, ông nguyện gả Tường Vi cho hắn cũng chẳng tiếc gì.
Thấy mắt Tường Vi hoe đỏ, ông không khỏi thở dài:
“Chuyện này cũng chẳng trách mẫu thân nó được. Năm đó phụ thân nó mắc lao phổi, mẫu thân nó vì lo chạy chữa mới đành ký hôn thư. Cũng đều do ta bất tài, không cứu được phụ thân nó…”
Nói đến đây, giọng ông cũng nghẹn lại.
Tạ Tường Vi lúc này mới hiểu rõ nguyên do, ôm lấy trưởng thôn, nức nở gọi một tiếng:
“Gia gia…”
Thấy hai ông cháu ôm nhau khóc, lòng Hàn Diệp cũng nặng trĩu. Dù gì cũng cùng sống một thôn bao năm, lúc chưa có La Vân Khỉ, ba huynh muội hắn từng chịu ơn trưởng thôn không ít.
“Trưởng thôn không cần buồn bã. Cái gọi là ‘binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn’, ta sẽ ở lại vài hôm, xem nhà họ Vương còn muốn giở trò gì nữa.”
Nghe thế, trưởng thôn cuối cùng cũng yên lòng.
Có Hàn Diệp ở đây là tốt rồi. Chỉ tiếc hắn cũng có nhà cửa sự nghiệp, chẳng thể ở mãi chốn này.
Trầm ngâm một lát, ông nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-88-nang-co-tung-nho-toi-ta-khong-22.html.]
“Hay để mai ta sang làng bên dò xét xem sao, liệu có thể dứt điểm mọi chuyện bằng mười lượng bạc không?”
Hàn Diệp lắc đầu, nhíu mày nói:
“Thà cứ án binh bất động, còn hơn là chủ động tìm tới. Chờ biến động rồi tính tiếp cũng chưa muộn.”
Trưởng thôn lại thở dài một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu:
“Cũng được…”
Tạ Tường Vi bỗng nhớ tới lời La Vân Khỉ, bèn dè dặt nói:
“Gia gia, người tuổi đã cao, cũng đừng vất vả vì việc thôn làng nữa. Đại tỷ mong chúng ta chuyển vào trấn, để người có thể an hưởng tuổi già… Không biết người có đồng ý không?”
Hàn Diệp cũng biết tâm ý của La Vân Khỉ, liền gật đầu tiếp lời:
“Lời muội ấy cũng có lý. Người vì thôn làng lo lắng mấy chục năm, giờ cũng nên nghỉ ngơi. Nhà chúng ta ở trấn cũng rộng rãi, có chỗ cho người an cư, lại dễ bề chăm sóc lẫn nhau.”
“Việc này…”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Trưởng thôn đưa mắt nhìn lại tiểu viện cũ kỹ nơi mình đã cư ngụ mấy chục năm, khẽ lắc đầu than rằng:
“Lòng tốt của các ngươi, lão hủ xin tâm lĩnh. Chỉ là, cây có cội, nước có nguồn, cố thổ nan ly. Nếu như A Vi muốn đến trấn, lão cũng không ngăn cản, chỉ mong các ngươi chiếu cố cho con bé nhiều hơn.”
Lời vừa dứt, nước mắt lại lưng tròng nơi khóe mắt của Tạ Tường Vi.
“Nếu gia gia không đi, Tường Vi cũng quyết không rời.”
Thấy rõ ý quyết trong lời nói, Hàn Diệp cũng hiểu, trưởng thôn hẳn là không định rời khỏi quê cũ rồi.
Ba người hàn huyên dăm câu, Tạ Tường Vi liền đứng dậy đi nấu cơm.
Tối đó, Hàn Diệp lưu lại nghỉ đêm tại Tạ gia.
Dưới ánh trăng vằng vặc ngoài song cửa, Hàn Diệp mãi không thể chợp mắt. Trong lòng chỉ đầy hình bóng La Vân Khỉ.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi thành thân, bọn họ phải chia ly—
Chẳng biết nàng… có từng nhớ đến mình không?