Thẩm Âm Hoài Châu - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:43:50
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

 

Thẩm Âm không thể phản đối đề nghị của Lục Hoài Châu, cô có thể tưởng tượng được, nếu cô tuyên bố chuyện ly hôn này với gia đình, sẽ dấy lên bao nhiêu ý kiến của các bậc trưởng bối.

 

Thẩm Âm vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất, đang ngẩn người ăn cơm chợt cháu trai ba tuổi cầm đồ chơi dúi vào tay cô, bàn tay mũm mĩm bám lên người Thẩm Âm, đòi bế.

 

Lục Hoài Châu khi ở Thẩm gia, luôn là hình mẫu con rể hoàn hảo.

 

Thẩm Âm chọc chọc vào má cháu trai, ôm bé con vào lòng, Lục Hoài Châu ngồi bên cạnh, vừa gắp đồ ăn vào bát cô, vừa đút canh cho bé con.

 

Khung cảnh rất hòa hợp.

 

Hòa hợp đến mức khiến người ta cảm thấy hơi giả tạo.

 

Mẹ Thẩm không nhịn được mở lời: “Thích trẻ con như vậy thì sinh một đứa đi, mẹ thấy hai đứa đều thích bọn nhỏ mà.”

 

“Âm Âm à, con gái thích làm đẹp là chuyện thường, nhưng rồi cũng phải sinh con thôi.”

 

Nụ cười trên mặt Thẩm Âm nhạt đi, cô không định dây dưa chủ đề này với mẹ, chỉ cúi đầu ăn tiếp: “Để sau đi ạ.”

 

Bố Thẩm nhíu mày: “Gì mà để sau, tuổi hai đứa cộng lại cũng đủ tuổi nghỉ hưu rồi, còn không tranh thủ à?”

 

Thẩm Âm còn chưa kịp lên tiếng, Lục Hoài Châu đã nhanh chóng giải vây: “Bố, mẹ, đừng trách Âm Âm. Là lỗi của con, là con không muốn có con.”

 

Lục Hoài Châu rảnh tay bế cháu trai béo tròn từ lòng Thẩm Âm qua, đút cho bé con một thìa cháo, rồi nói: “Con và Âm Âm đều bận rộn công việc, thời gian dành cho nhau cũng không nhiều.”

 

“Âm Âm rất dịu dàng, nếu có con, sẽ dồn hết tâm sức cho đứa bé, chẳng còn thời gian nào để ý đến con nữa.”

 

“Con vẫn muốn cùng cô ấy sống cuộc sống hai người thêm vài năm nữa.”

 

Thẩm Âm đang ăn miếng cá nấu cay, nghe thấy Lục Hoài Châu nói chợt cắn trúng hạt ớt, cay đến mức mắt cô cay xè, suýt nữa nước mắt rơi thẳng vào bát cơm.

 

Cháu trai nhìn thấy, bi bô nói: “Cô ơi mắt đỏ rồi!”

 

Lục Hoài Châu nghe vậy quay sang nhìn, thấy dầu đỏ vẫn còn trong bát Thẩm Âm, vội rót cho cô cốc nước, nước vừa uống, không nóng không lạnh.

 

Sau bữa cơm, Thẩm Âm và Lục Hoài Châu lái xe rời khỏi Thẩm gia, trong xe không bật nhạc, cũng không mở radio, chỉ nghe thấy tiếng gió đều đều từ điều hòa phả ra.

 

Khi xe vừa nổ máy, Lục Hoài Châu bỗng hỏi: “Em không thích trẻ con à?”

 

Anh ấy lại hỏi: “Có phải gần đây bố mẹ anh với bố mẹ em ép quá, làm em cảm thấy áp lực quá lớn không? Thẩm Âm, nếu em không thích con nít, chúng ta có thể không sinh con.”

 

Thẩm Âm sững người, định bảo“Không phải”, nhưng không hiểu vì sao, cô lại buột miệng hỏi ngược lại: “Thế còn anh, anh có thích không?”

 

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự, Lục Hoài Châu đáp: “Bình thường, cũng tạm thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-am-hoai-chau/chuong-3.html.]

 

Thẩm Âm cảm thấy, thật ra không phải “cũng tạm thôi”.

 

Nếu là con của Lâm Linh, chắc chắn Lục Hoài Châu sẽ rất thích.

 

Trước đây Thẩm Âm từng nghe người ta nói đến mối tình khắc cốt ghi tâm giữa Lục Hoài Châu và Lâm Linh, biết rõ anh ấy từng vì Lâm Linh mà đoạn tuyệt với gia đình, cãi nhau với bố mẹ, thậm chí từng tuyên bố sẽ không mang họ Lục nữa.

 

Thẩm Âm cũng từng nghe rằng, sau khi Lâm Linh về nước, Lục Hoài Châu đích thân tìm trường mẫu giáo cho cậu con trai ba tuổi của cô ta.

 

Thẩm Âm lắc đầu, nói: “Em đề nghị ly hôn không phải vì chuyện này, không liên quan.”

 

“Chỉ là em cảm thấy cuộc hôn nhân này không cần tiếp tục nữa, nó đều là gánh nặng với cả anh và em, nên em mới thay anh đưa ra quyết định này.”

 

Lục Hoài Châu thắng xe lại ở đèn đỏ: “Em thấy hôn nhân giữa chúng ta là gánh nặng sao?”

 

“Chẳng lẽ không phải? Thật ra lúc trước, chỉ vì dự án phát triển trung tâm thương mại chung mà chúng ta đến với nhau, bây giờ kết quả cũng đạt được như kỳ vọng rồi, thu được lợi nhuận, cũng có thể coi là viên mãn. Mục đích ban đầu của cuộc hôn nhân này, chẳng phải đã hoàn thành rồi sao?”

 

“Vậy hoàn thành rồi thì phải kết thúc à? Hay em muốn tìm người khác để tiếp tục hợp tác?” Lục Hoài Châu nói rất bình tĩnh, nhưng tay lại vô thức siết chặt vô lăng, đến mức đèn đỏ chuyển xanh cũng không hay, phải đến khi Thẩm Âm nhắc anh ấy mới giật mình.

 

Thẩm Âm lắc đầu: “Em sẽ không tìm người khác để hợp tác nữa. Lúc còn trẻ, em đã từng nghĩ, lợi ích mới là thứ quan trọng nhất, giờ nhìn lại chợt cảm thấy chưa chắc.”

 

Thẩm Âm nói “chưa chắc”, nên Lục Hoài Châu hỏi cô: “Vậy thời gian qua, em cảm thấy quyết định ban đầu của chúng ta là sai lầm sao? Âm Âm, chẳng phải lúc đó cả hai chúng ta đều đã cân nhắc kỹ càng mới quyết định mà? Anh thấy em đưa ra quyết định ly hôn này có phần bốc đồng đấy.”

 

Thẩm Âm cúi đầu, khe khẽ thở dài: “Khi đó là cân nhắc kỹ càng sao?”

 

Ngày 20 tháng 12 sáu năm trước, mùa đông, không khí lạnh tràn về, Bình thị hạ nhiệt, Thẩm Âm và Lục Hoài Châu kết hôn.

 

“Hoài Châu, năm đó tại sao anh lại cưới em? Chỉ vì thấy hợp, vì có dự án hợp tác kia, vì có thể để hai nhà Thẩm Lục trở thành liên minh?”

 

“Hay là vì năm đó bạn gái cũ của anh kết hôn với người khác? Nên anh đau khổ, tuyệt vọng, mới chọn đến em?”

 

Lục Hoài Châu lập tức bị hỏi trúng điểm yếu, sắc mặt thay đổi, nhất thời không thể phản bác.

 

Thẩm Âm cũng không ngờ mình lại nói thẳng ra như vậy. Hỏi ra câu đó rồi, trong lòng cô cũng thấy đau nhói.

 

Rõ ràng khi kết hôn với Lục Hoài Châu, Thẩm Âm đã biết sự thật này, rõ ràng cô từng nghĩ anh ấy yêu ai đều không quan trọng, lúc ấy còn cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Nhưng thời gian dần trôi, sự thật ấy lại như lưỡi d.a.o sắc nhọn, đ.â.m vào tim Thẩm Âm, rạch ra vết thương sâu hoắm.

 

Từng phút từng giây ở bên Lục Hoài Châu, từng giây từng phút không thể ngăn trái tim mình thích anh ấy, sự chu đáo kín đáo của Lục Hoài Châu luôn nhắc nhở cô…

 

Sự ân cần của Lục Hoài Châu là học được từ người khác, tính cách lúc nào cũng ôn hòa kia cũng chỉ vì anh ấy thực sự chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc thật trước mặt cô, vì giữa hai người họ không đủ thân thiết để có thể hoàn toàn mở lòng với nhau.

 

“Hoài Châu, anh hãy thừa nhận đi, năm đó anh không hề cân nhắc kỹ, chỉ là nhất thời bốc đồng đưa ra quyết định, em chỉ muốn sửa chữa sai lầm ban đầu của chúng ta.”

 

Lục Hoài Châu không biết phải phản bác thế nào, Thẩm Âm chỉ mỉm cười dịu dàng, khẽ chạm vào cánh tay anh ấy, nói: “Đưa em đến nhà Tiểu Lâm đi, em hẹn cô ấy tối nay đi ngâm suối nước nóng, chắc đêm nay em không về.”

Loading...