Chưa đầy một tiếng sau, Thẩm Âm đã say quắc cần câu.
Vốn dĩ cô ấy còn chưa kịp điều chỉnh lại múi giờ, vài ly rượu vào khiến đầu óc quay cuồng, cùng Tiểu Lâm lăn lộn rồi ngủ thiếp đi, mấy người bạn thân thấy vậy đành lắc đầu, cõng từng người say xỉn về nhà.
Tống Thần từ nhỏ đã chơi thân với Thẩm Âm, nên dìu cô đang đau đầu nhức óc đi ra khỏi quán bar. Còn chưa bước ra khỏi cửa, đã đụng ngay Lục Hoài Châu đang hối hả bước vào.
Thẩm Âm chưa tỉnh rượu, phản ứng chậm chạp. Nhưng Lục Hoài Châu vừa nhìn thấy cô đang dựa sát vào Tống Thần đã lập tức sa sầm mặt.
Sau khi bị Tiểu Lâm dập máy, Lục Hoài Châu suýt nữa đã ném vỡ điện thoại.
Tiếng ồn trong cuộc gọi không giống nơi nghiêm túc gì cho cam, anh thầm mắng: Thẩm Âm nhìn thì có vẻ điềm tĩnh đáng tin, sao bạn bè toàn mấy đứa cà lơ phất phơ, toàn đưa cô ấy đến mấy chỗ hỗn loạn như thế này?
Dựa vào một câu “Ninh Hải Lộ” ai đó vô tình nói trong cuộc gọi, Lục Hoài Châu mò đến từng tụ điểm dọc con đường ấy. Và rồi, ngay khi bước vào chỗ này, liền thấy cảnh tượng như vậy.
“Thẩm Âm, đây là cái trò gì?” Lục Hoài Châu nhìn cô, rồi lại nhìn Tống Thần.
Thẩm Âm phản ứng chậm, hơi nhíu mày.
Lục Hoài Châu kéo cô ấy ra khỏi người Tống Thần, lực tay mạnh đến mức khiến cánh tay Thẩm Âm đau nhói, cô cố gạt anh ấy ra.
Có lẽ chính hành động này khiến Lục Hoài Châu càng không hài lòng, liền gằn giọng hỏi: “Em nói cái gì mà tình yêu quý giá hơn? Đây mới là lý do em muốn ly hôn với tôi, đúng không?”
“Anh đang nói gì vậy?” Đầu óc Thẩm Âm choáng váng, bị anh ấy hỏi một tràng khiến cô mơ hồ không hiểu.
Tống Thần đã nhận ra tình hình, nhưng lại thích “đổ thêm dầu vào lửa”: “Lục Tổng, cần gì phải ép người như vậy? Chuyện hôn nhân hợp đồng trong giới này thiếu gì, tôi hiểu mà, cũng không để tâm đâu.”
Thẩm Âm còn chưa kịp lên tiếng phản bác, Lục Hoài Châu đã lạnh lùng nói: “Chuyện Lục gia chúng tôi, không phiền Tống thiếu bận tâm.”
Nói rồi anh bế bổng Thẩm Âm lên, nhét cô vào xe, đạp mạnh chân ga.
Xe lao vun vút, khiến Thẩm Âm đang say suýt nôn hết ra, may mà chưa ngất xỉu thì xe đã phóng về đến căn hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tham-am-hoai-chau/chuong-7.html.]
“Lục Hoài Châu!” Thẩm Âm bị anh ấy vác lên lầu, lắc đến choáng váng, cảm giác rượu dồn lên đỉnh đầu, vô cùng tức giận. Nhưng chưa kịp nói gì, môi đã bị Lục Hoài Châu chặn lại.
Bàn tay Lục Hoài Châu giữ chặt cằm cô, như chiếc lồng sắt không cho Thẩm Âm thoát. Nụ hôn của anh ấy không còn nhẹ nhàng như mọi khi, thô bạo mãnh liệt, đến mức trong miệng cô mằn mặn vị m.áu.
“Em thích hắn rồi đúng không?” Giọng Lục Hoài Châu phẫn nộ, đè Thẩm Âm xuống giường, từ trên cao nhìn xuống.
Thẩm Âm muốn đẩy Lục Hoài Châu ra nhưng không thể. Anh ấy dồn ép hỏi lại: “Giờ tôi không được chạm vào em nữa sao? Chúng ta vẫn chưa ly hôn mà.”
“Anh đi.ên rồi à?”
“Tại sao em lại thích hắn? Dựa vào đâu mà là hắn?”
Rượu kích thích cảm xúc, khiến Thẩm Âm không giữ nổi lý trí, bật ra lời thật lòng: “Tôi thích ai thì sao? Là cậu ấy hay người khác thì có gì khác nhau?”
“Lục Hoài Châu, anh có tư cách gì để nổi giận với tôi?”
Lục Hoài Châu cười giễu, tức đến phát đ.iên: “Đến cả tư cách giận em, tôi cũng không có sao?”
Lục Hoài Châu lại cúi xuống hôn Thẩm Âm, không cho cô thêm cơ hội nói điều gì khiến anh ấy đau lòng thêm nữa.
Còn Thẩm Âm, đáng buồn thay, đến nước này rồi mà vẫn không thể đẩy anh ấy ra, vẫn chìm đắm trong vòng xoáy ấy.
Thẩm Âm từng muốn dứt khoát với Lục Hoài Châu, quay về điểm khởi đầu, nhưng không hiểu sao lại khiến mọi chuyện rối tung, càng khiến mối quan hệ thêm hỗn loạn.
Điều cuối cùng Thẩm Âm nhớ trong đêm hỗn loạn kia, chính là cô từng hỏi:
“Chẳng lẽ chia tay không phải là cách tốt nhất sao?”
Lục Hoài Châu chửi thề: “Tốt cái con mẹ nó!”
Giọng anh ấy giận dữ xen cả tuyệt vọng, một Lục Hoài Châu như thế, Thẩm Âm chưa từng thấy.
Nhưng giây tiếp theo Lục Hoài Châu lại tiếp tục hôn Thẩm Âm, không để cô nói ra bất kỳ lời nào khiến anh thêm đau lòng.