“Cái loại người ngay cả chồng mình cũng không quản, còn lo chuyện đàn ông nhà người khác làm gì, đúng là lo chuyện bao đồng!” Bà Hoàng chẳng chút khách khí mắng thẳng mặt.
Lý Văn Thắng vô duyên vô cớ trúng đạn, anh ta chính là người đàn ông không được vợ quan tâm, trong khi trái tim Châu Lệ Quân lúc nào cũng hướng về nhà ngoại.
Anh ta bực bội nói: “Thôi đi, cô lấy tư cách gì mà lên tiếng!”
Một chuyến về quê đã giúp anh ta hiểu ra một đạo lý: thuận theo mẹ thì có tiền xài có thịt ăn, còn chống lại mẹ thì chỉ có ăn tát và ăn búa thôi!
Châu Lệ Quân nhướng mày: “Đây cũng là nhà tôi, sao tôi lại không có tư cách lên tiếng chứ!”
Vợ chồng nhà anh cả đã đủ phiền phức rồi, giờ lại rước thêm một cô chị cả tơi tả về, cô ta xem như mất hết địa vị trong nhà rồi!
Lý Văn Thắng vốn định ngăn vợ đừng chọc giận mẹ, nhưng nghe lời này, anh ta lập tức thật sự tức giận: “Đây là nhà của cô, sao việc nhà không làm mà lại chạy về nhà ngoại làm? Tiền lương cũng vung hết cho nhà ngoại à? Dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ đến nhà ngoại cô đòi nợ đó!”
Châu Lệ Quân sợ nhất điều này: “Tôi, tôi đây chẳng qua là thấy chị cả không có chỗ ở thôi mà!”
Căn nhà vốn là hai phòng ngủ một phòng khách, bị ngăn thành năm phòng, hai phòng ngủ chính biến thành bốn, phòng khách thì chia thành một phòng ngủ và phòng ăn, phòng ăn cũng là phòng họp gia đình.
Hai ông bà ở một phòng, vợ chồng Lý Văn Quốc và 2 đứa con 4 người ở phòng lớn nhất, vợ chồng Lý Văn Thắng và đứa con 3 người chen chúc ở một phòng, Lý Văn Kiệt và Lý Tú Lan mỗi người một phòng nhỏ nhất, kê giường vào là gần như không còn không gian sinh hoạt, quả thực không có chỗ thừa cho Lý Tú Hương ở.
Mặc dù bà Hoàng ban đầu cũng không có ý định cho Lý Tú Hương ở nhà, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác có thể đuổi con gái bà đi.
“Cái nhà này còn chưa tới lượt mày làm chủ đâu, mày xía mũi vào chuyện gì thế hả?”
Châu Lệ Quân vốn đã bất mãn vì chuyện luân phiên nấu cơm, bèn trút giận nói: “Dù sao con cũng không đồng ý!”
Bà Hoàng quăng thứ đang cầm trong tay xuống, rồi giáng một cái tát mạnh vào mặt Châu Lệ Quân!
Bà có thể nói lý với bất kỳ ai trong nhà, nhưng sẽ không nói lý với Châu Lệ Quân, bởi vì những người khác còn nghe hiểu tiếng người, còn Châu Lệ Quân thì đầu óc cứng nhắc, nói bao nhiêu cũng như đàn gảy tai trâu.
“Là tao nể mặt mày đấy, mà mày còn có quyền không đồng ý? Không muốn ở thì cút! Cút về nhà ngoại mà nịnh bợ đi! Khỏi phải chướng mắt ở trong nhà này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-ba-lao-trong-sinh-khong-co-ban-tay-vang/chuong-36.html.]
Châu Lệ Quân vừa kêu la vừa lùi lại, nhưng làm thế nào cũng không tránh được cái tát của mẹ chồng, đành gào to gọi Lý Văn Thắng: “Lý Văn Thắng, anh có phải là đàn ông không! Cứ trơ mắt nhìn mẹ anh đánh tôi như vậy à?”
Lý Văn Thắng không những đứng nhìn mà trong lòng còn thấy rất hả hê.
Nếu mẹ anh ta có thể khiến Châu Lệ Quân ngoan ngoãn hiểu chuyện thì người hưởng phúc chính là anh ta!
Bà Hoàng bóp lấy miệng Châu Lệ Quân: “Mày còn dám lải nhải, xem tao không xé nát cái miệng của mày ra không!”
Ưu điểm duy nhất của Châu Lệ Quân chính là khuôn mặt này, cô ta cuồng loạn vung tay để thoát khỏi móng vuốt của mẹ chồng, gào thét: “Con không nói nữa! Con không nói nữa!”
Sau đó cô ta chạy vọt về phòng, sập cửa "rầm" một tiếng!
Cả nhà im phắc như tờ.
Lý Tú Hương sợ hãi không thôi, cô ấy vừa về, mẹ đã đánh thím Ba rồi…
Bà Hoàng thu chiêu, như không có chuyện gì mà nói với chồng: “Hôm nay để Tú Hương ở cùng tôi, ông sang ngủ với thằng Năm, sáng mai tôi đưa Tú Hương đi bệnh viện kiểm tra.”
Ông Lý không ý kiến: “Mai tôi đi cùng hai mẹ con.”
Lý Văn Kiệt không dám có ý kiến: “Chị cả, vết thương trên đầu chị làm sao thế ạ?”
Lý Văn Quốc là cục nợ của cả nhà, còn Lý Tú Hương từ nhỏ đã rất mực thương yêu các em, cũng là người chịu thiệt thòi nhiều nhất trong nhà, nên các em vẫn rất thân thiết với cô ấy.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Lý Văn Thắng kể lại những việc làm của người nhà họ Tần, Lý Văn Kiệt lập tức rơm rớm nước mắt.
Trước đây anh ta còn oán trách chị cả không về tham dự đám cưới của mình, nhưng nào ngờ chị cả ở nhà chồng lại chịu nhiều khổ sở đến vậy. Sớm biết thế anh ta đã cùng mẹ đến đó, đánh cho đám khốn nạn nhà họ Tần một trận tơi bời rồi!
Em út Lý Tú Lan vốn dĩ thờ ơ mọi chuyện cũng không khỏi nhíu mày: “Mai cuối tuần không có tiết học, em cũng đi cùng chị cả đến bệnh viện xem sao.”
Thằng ba và thằng năm cũng nói muốn đi.
Lý Tú Hương thấy các em vẫn còn thân thiết với mình, trong lòng an tâm hơn rất nhiều, không kìm được lau nước mắt. Bầu không khí giữa chị em dần trở nên ấm áp.