Triệu Hướng Vãn hiểu rồi, rằng Mẫn Thành Hàng, Mẫn Gia Hòe, Mẫn Gia Điệp, bao gồm cả Mẫn Lập Na, tất cả những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi đều có một giấc mơ giấu kín trong lòng… Rằng người thân sẽ tìm thấy cô ấy hoặc anh ấy, tha thiết xin lỗi, cố gắng bù đắp, từ đó cùng sống cuộc đời hạnh phúc.
Hình ảnh chị em Mẫn Gia Điệp gặp lại, ôm nhau khóc nức nở, chắc chắn đã kích thích sâu sắc vào tâm lý Vệ Lệ Na, khiến cô ta còn ghen tức hơn cả việc biết Mẫn Gia Hòe và Mẫn Thành Hàng đang sống hạnh phúc, đố kỵ đến mức gần như biến dạng tâm lý.
Triệu Hướng Vãn nói: “Cô có biết vì sao chúng tôi tìm được cô không?”
Vệ Lệ Na quay đầu lại, nhìn Triệu Hướng Vãn: “Vì sao?” Giờ đây cô ta hoàn toàn mù mờ, không hiểu tại sao cảnh sát lại tìm thấy mình, càng không hiểu vì sao lại bắt mình.
Trong lệnh bắt, chỉ ghi chiếu theo quy định nào, do ai phê duyệt, cử ai trong đội điều tra thực hiện bắt giữ Vệ Lệ Na, mà không hề nêu lý do bắt.
Cuối cùng, nghe Triệu Hướng Vãn giải thích, sự chú ý của Vệ Lệ Na ngay lập tức bị thu hút.
Triệu Hướng Vãn giơ tấm ảnh chụp khi Tuyết Nhi năm tuổi, tới trước mặt Vệ Lệ Na.
“Ngày 1 tháng 6 năm 1990, công viên Kim Liên Hồ, cô cùng đồng bọn đã bắt cóc cô bé này, còn nhớ không?”
Vệ Lệ Na nhìn chằm chằm vào tấm ảnh hồi lâu.
[Tuyết Nhi?]
[Chuyện năm năm rồi, cảnh sát vẫn chưa từ bỏ à?]
[Thì ra là vì chuyện này...]
Vệ Lệ Na đảo mắt, ánh nhìn xám nhạt hiện lên một tia xảo trá: “Không nhớ.”
Triệu Hướng Vãn chăm chú nhìn biểu cảm của Vệ Lệ Na: “Khi Mục Tuyết Nhi mất tích, cô vừa từ nhà vệ sinh bước ra, từng lướt qua Mục Cương. Đôi mắt này của cô khiến Mục Cương ấn tượng sâu sắc, anh ấy đã cung cấp cho cảnh sát một manh mối hữu ích. Dù cô hóa trang thành bà lão, nhưng đôi mắt này thì khó mà quên được. Đến khi chúng tôi tìm thấy Mẫn Gia Điệp, cô ta kể rằng người cùng đi với cô đến đoàn xiếc có một cô gái rất xinh đẹp, tên là Mẫn Lập Na, đôi mắt xám nhạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1002-lai-la-man-gia-diep.html.]
Lại là Mẫn Gia Điệp!
Vệ Lệ Na lúc này hoàn toàn bị sự tức giận và đố kỵ làm cho mờ mắt, không kìm được mà đáp lại với vẻ bực tức: “Đừng nhắc đến con khốn Mẫn Gia Điệp đấy nữa!”
[Năm 80, khi tôi còn ở đoàn ca múa, nghe nói cô ta vừa g.i.ế.c người mới từ trại giáo dưỡng ra. Sao? Giết người mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lại còn có chị giúp mở cửa hàng sống sung sướng? Tôi khinh!]
Triệu Hướng Vãn tiếp tục thêm dầu vào sự tức giận của cô ta: “Mẫn Gia Điệp nói, nếu gặp được cô, nhờ tôi nhất định phải nói với cô lời này. Cô ta rất muốn biết bây giờ cô sống thế nào.”
Hơi thở của Vệ Lệ Na trở nên dồn dập.
Triệu Hướng Vãn cố ý nói chậm rãi, đảm bảo cô ta nghe rõ từng lời: “Mẫn Gia Điệp nói, chỉ cần biết cô sống không tốt, cô ta sẽ rất vui.”
Lồng n.g.ự.c Vệ Lệ Na phập phồng, cánh mũi khẽ giãn ra, nén giận hồi lâu, cuối cùng cô ta nói: “Không cần cô ta quan tâm, trước đây tôi là ngôi sao múa, bây giờ là bà chủ khách sạn, sống tốt hơn cô ta rất nhiều.”
Triệu Hướng Vãn điềm đạm nói: “Thật vậy sao?”
Vệ Lệ Na không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, im lặng.
Tấm ảnh Tuyết Nhi mười tuổi do Quý Chiêu vẽ lại đã được chụp lại thành ảnh, Triệu Hướng Vãn lấy tấm ảnh đó ra: “Vệ Lệ Na, nhìn tấm ảnh này đi.”
Vệ Lệ Na ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Tuyết Nhi ngồi thu mình trong góc ảnh, bỗng trở nên căng thẳng.
[Đây là ảnh Tuyết Nhi năm ngoái sao? Ai đã chụp lén?]
[Là ai đã tố giác? Là ai đã phản bội mình!]
Vệ Lệ Na định nhìn kỹ bức ảnh hơn, nhưng không ngờ Triệu Hướng Vãn lại rụt tay lại, đặt bức ảnh lên bàn.
Triệu Hướng Vãn áp dụng phương pháp đối phó với Vệ Mãnh: “Đây là bức ảnh do Vệ Ba cung cấp cho cảnh sát.”