Ngày 12 tháng 2 năm 1996, hai mươi bốn Tết, tiết Tiểu Niên ở miền Nam.
Triệu Hướng Vãn cùng Quý Chiêu trở về huyện La.
Quý Cẩm Mậu, Lạc Đan Phong và Chu Phương Khê mang theo lễ vật đến gặp mặt các trưởng bối trong gia đình Triệu Hướng Vãn để bàn chuyện hôn sự.
Khách sạn sang trọng nhất huyện La có tên là Phù Dung, được đặt theo câu thơ của lãnh tụ: “Phù Dung Quốc Lý Cạnh Triêu Huy.”
Huyện La không phát triển về kinh tế, diện tích nhỏ, dân số ít, phong tục khá giản dị. Khách sạn Phù Dung tuy sang trọng và tiện nghi nhưng so với khách sạn Tứ Quý ở thành phố Tinh thì không thể sánh bằng. Dẫu vậy, đây vẫn là nơi cao cấp nhất trong huyện.
Tất cả các tiệc cưới, tiệc sinh nhật, hay tiệc của cơ quan, đoàn thể đều được tổ chức tại đây.
Đám cưới của Quý Chiêu là sự kiện lớn nhất của gia đình họ Quý, vì vậy cả nhà đều ra mặt, đặt trước một phòng tiếp khách cao cấp trong một tuần tại phòng tổng thống cao cấp nhất của khách sạn Phù Dung để tiện gặp mặt gia đình Triệu Hướng Vãn và bàn chuyện hôn sự.
Quý Cẩm Mậu tuy là người giàu nhất tỉnh Hồ Nam, nhưng ông ấy không hề phô trương hay xa hoa. Có câu “ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu rước con dâu” nhà họ Quý rất hài lòng và yêu quý Triệu Hướng Vãn. Đối với chuyện lớn như hôn lễ, họ tỏ ra vô cùng nhã nhặn, hết sức kính trọng gia đình họ Triệu.
Triệu Đại Thúy, Phạm Thu Hàn, Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ cùng đến dùng bữa tối.
Bước vào sảnh lớn rộng rãi và sáng sủa, sàn lát đá cẩm thạch màu vàng kem phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê trên trần, không khí thoang thoảng hương hoa ngọc lan từ máy xịt thơm, tạo cảm giác cực kỳ sang trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1008-nho-lai-chuyen-cu-ai-cung-xuc-dong.html.]
Triệu Đại Thúy và Triệu Trọng Vũ cùng mở tiệm bán bún, kinh doanh khá ổn, kiếm được không ít tiền, nhưng với những người làm ăn nhỏ, thời gian và công sức bỏ ra nhiều, chẳng có mấy cơ hội tiêu xài.
Phạm Thu Hàn và Triệu Bá Văn, một người làm y tá trong bệnh viện, một người là dược sĩ, đều thuộc tầng lớp công chức, sống một cuộc đời ổn định.
Cả bốn người họ đều chưa từng đặt chân đến khách sạn Phù Dung này lần nào.
Đột ngột bước vào nơi cao cấp thế này, họ không khỏi hoa mắt choáng ngợp.
Phòng tiếp khách sang trọng mà Quý Cẩm Mậu đặt là một phòng lớn, sàn phòng khách trải thảm gấm sặc sỡ, sofa, bàn trà, giá hoa đều đầy đủ. Phòng khách nối liền với phòng tiệc, bàn tiệc tròn lớn phủ khăn trải bàn trắng tinh, ở giữa là một lẵng hoa đẹp, góc bàn có một chậu cây phát tài xanh tươi.
Miền Nam không có hệ thống sưởi vào mùa đông, nhưng trong khách sạn có lắp điều hòa trung tâm, ấm áp vô cùng.
Người nhà hai bên giia đình họ Quý và họ Triệu gặp mặt, không ngớt lời khen ngợi con cái của đối phương.
Lạc Đan Phong ít nói, chủ yếu là Quý Cẩm Mậu và Chu Phương Khê lên tiếng:
“Tôi mến con bé Triệu Hướng Vãn này lắm. Trầm tĩnh, tốt bụng, thông minh, đúng là quý nhân của Quý Chiêu nhà tôi. Tình hình của Quý Chiêu, các anh chị cũng biết rồi đấy. Nếu không có Hướng Vãn bên cạnh động viên, chỉ bảo, có lẽ bây giờ nó vẫn chỉ ru rú trong xưởng vẽ, một mình cô đơn vẽ tranh thôi. Bây giờ nó có thể đi làm, làm chuyên gia ở tỉnh, tất cả là nhờ Hướng Vãn! Chúng tôi thật sự cảm ơn các anh chị từ tận đáy lòng.”
Triệu Đại Thúy được khen đến ngượng, vội vàng khiêm tốn nói: “Nhà anh chị điều kiện tốt, lại sống ở thành phố lớn. Chúng tôi đây chỉ ở huyện nhỏ, Hướng Vãn từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực. Cha mẹ con bé không phải người tốt gì, nhưng nó thực sự là đứa trẻ chăm chỉ, cầu tiến, hiếu thảo và hiểu chuyện, đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Ở thành phố Tinh, nó chẳng có họ hàng, bạn bè. Bây giờ có Quý Chiêu và anh chị, tôi cũng yên tâm rồi.”
Nhớ lại chuyện cũ, ai cũng xúc động.
Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ đều đã kết hôn, lần này bàn chuyện hôn sự của Triệu Hướng Vãn cũng không gọi vợ chồng Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc đến, nghĩ đến những việc ngu ngốc cha mẹ mình đã làm, hai anh em đều ngầm nghiến răng.