Đúng lúc này Lý Thương Minh bước tới, anh ấy là người tỉ mỉ, chặn cậu thanh niên lại, bắt đầu hỏi kỹ: “Cậu tên gì? Tại sao lại trốn ở cầu thang? Cậu vừa nói nghe thấy tiếng cãi nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng thở phào nhẹ nhõm, có vẻ cảnh sát của cục cảnh sát huyện La được đào tạo rất bài bản, không cần cô phải lo lắng quá nhiều.
Quý Chiêu hiểu được cô đang nghĩ gì, kéo tay cô đi về phía thang máy.
Tại cửa thang máy, có nhân viên bảo vệ chặn lại, nói xin lỗi:
“Rất xin lỗi, thang máy hiện đang bị hỏng, xin mời các vị đi thang bộ.”
[Cảnh sát nói phải bảo vệ hiện trường, còn chẳng cho dùng cả thang máy cơ, phục thật đó.]
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn các cảnh sát huyện La đang sắp xếp chi tiết điều tra một cách đâu vào đấy, không nói gì thêm. Khách sạn xảy ra án mạng, hung thủ có thể đi xuống qua thang máy, tạm thời dừng thang máy để bảo vệ hiện trường là điều đúng đắn.
Cô gật đầu, cùng người nhà họ Quý đi về phía cầu thang.
Vừa mới bước lên vài bậc thang, từ trên lầu có hơn mười người chạy xuống ào ào. Có cả nam lẫn nữ, già trẻ đủ cả, người thì xách hành lý, người thì tay không, ồn ào náo loạn.
“Khách sạn xảy ra án mạng, còn bắt chúng tôi ở đây nữa sao? Trả phòng, trả phòng!”
“Thật quá đáng, 23 Tết mà xui xẻo quá đi!”
“Nếu không phải tàu hỏa bị trễ, tôi đã chẳng ở khách sạn này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1012-tet-ma-xui-xeo-qua-di.html.]
Một lần nữa nghe thấy chuyện tàu hỏa bị trễ, Triệu Hướng Vãn hơi để tâm một chút.
Vừa rồi, cậu thanh niên mặc áo bóng chày có nhắc đến việc ở hành lang tầng ba có người tranh cãi về chuyện tàu hỏa đến muộn. Việc này có liên quan đến vụ án mạng hay không, cần phải thẩm vấn mới biết được.
Manh mối về tàu hỏa đến muộn cần phải theo dõi.
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn đứng ở đầu cầu thang không đi lên nữa, cô quay lại nhìn đám người đang ùa về phía quầy lễ tân, bắt đầu cãi vã với nhân viên khách sạn, hiện trường cũng theo đó mà trở nên hỗn loạn.
Khách thuê phòng tại khách sạn đều đã để lại thông tin chứng minh nhân dân và nộp một khoản tiền đặt cọc. Giờ đây, có hơn chục người bất ngờ đòi trả phòng và yêu cầu khách sạn không tính tiền phòng hôm nay, đồng thời hoàn trả toàn bộ tiền cọc. Nhân viên lễ tân không thể tự quyết định được, lo lắng đến mức mồ hôi đầm đìa, phải cầm bộ đàm gọi thêm sự hỗ trợ.
Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người béo mập, mặc áo khoác da màu nâu, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bản, trên tay đeo nhẫn vàng, nhìn qua cũng biết là người có tiền. Anh ta hất mạnh tay lên quầy lễ tân, gằn giọng: “Nhanh chóng làm thủ tục trả phòng cho chúng tôi! Khách sạn có người chết, tôi không dám ở lại đây qua đêm đâu.”
Lý Thương Minh bước tới, bộ cảnh phục màu xanh ô liu khiến anh ấy toát lên vẻ nghiêm nghị tự nhiên, anh ấy trầm giọng nói:
“Mọi người, xin hãy bình tĩnh. Bây giờ các vị cần phối hợp với cảnh sát hoàn thành biên bản ghi chép và để lại thông tin liên lạc, sau đó mới có thể rời đi.”
Người đàn ông béo nhìn Lý Thương Minh một cách ngạo mạn, không hề sợ hãi mà còn lớn giọng:
“Anh nói không cho chúng tôi đi thì chúng tôi không được đi sao? Đây là khách sạn, không phải đồn cảnh sát. Các anh không có quyền hạn chế tự do của chúng tôi!”
Phía sau anh ta lúc này cómột người đàn ông gầy đen, mắt láo liên trông đầy gian xảo, nhìn quanh rồi hùa theo:
“Đúng vậy! Cảnh sát cũng không được phép hạn chế tự do của chúng tôi. Hơn nữa, tôi thật sự không muốn ở nơi có người c.h.ế.t thêm một giây một phút nào nữa. Ai mà biết có dính phải âm hồn quỷ dữ gì không?”
Nói xong, gã đàn ông đen gầy này không thèm lấy lại tiền cọc, vác túi hành lý chạy thẳng ra cửa.
[Chết tiệt, vừa rồi mình đang tận hưởng trong phòng thì cảnh sát cứ thế xông thẳngc vào. Nếu không đi ngay, chẳng lẽ ở lại đây chờ họ bắt à? Nếu bị tóm, mạng của ông đây phải bỏ lại đây luôn mất!]