Triệu Thần Dương biết chắc chắn trong lòng Tiền Thục Phân đang oán trách mình, nhưng cô ta biết rõ tính mẹ ruột mình, bà ta là kiểu người thực tế nhất và tham tiền nhất. Sau khi sống lại, chỉ cần cho bà ta tiền, vậy thì bà ta sẽ lập tức vui vẻ lại ngay thôi.
Nghĩ tới đây, Triệu Thần Dương nhét mấy túi quà vào tay Tiền Thục Phân, cười hì hì nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem, xem con mang gì tới cho mẹ này. Đây là đồ tốt đấy nhé, đều là quà con rể tương lai của mẹ biếu mẹ đấy.”
Tiền Thục Phân giơ túi quà trong tay lên, nhìn thấy rõ thứ đựng bên trong túi.
Ngoại trừ nhân sâm, tổ yến và mấy thứ đồ bổ cao cấp, còn có một túi nhỏ vừa nhìn một cái đã biết là đồ trang sức bằng vàng.
Trong đầu Tiền Thục Phân thoáng hiện lên một đống tiền lớn, cả người cũng cảm thấy hưng phấn, nụ cười cũng trông chân thành hơn rất nhiều. Con người một khi cảm thấy vui vẻ, tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn rất nhiều: “Mày có bạn trai rồi sao?”
Sau khi chiếc xe hơi được đỗ đàng hoàng, một thanh niên mặc áo khoác da màu đen bước xuống khỏi xe, đẹp trai rạng ngời, vẻ ngoài trông có mấy phần tương tự với Quý Chiêu, thế mà lại là Lạc Nhất Huy.
Lạc Nhất Huy đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, từ trước đến nay chưa từng đến nông thôn bao giờ, lần đầu tiên theo Triệu Thần Dương tới vùng nông thôn. Nhìn thấy con đường đất mù mịt bụi, mấy căn nhà trệt thấp bé, những đồng ruộng rộng lớn, trống trải, ánh mắt anh ta thoáng trầm xuống, cũng không rõ mùi vị trong lòng mình lúc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1022-anh-ta-dung-that-la-mot-nguoi-co-tien.html.]
Nhưng anh ta là một người rất giỏi che giấu cảm xúc, nếu đã có ý định sẽ qua lại với Triệu Thần Dương, thật lòng muốn chọc tức cha mẹ Quý, những người đã vứt bỏ anh ta như “vứt một đôi giày rách”, vậy thì Lạc Nhất Huy phải tạo mối quan hệ với cha mẹ của Triệu Thần Dương.
Lạc Nhất Huy đi tới trước mặt Tiền Thục Phân, mỉm cười gật đầu: “Chào dì Tiền, cháu là Lạc Nhất Huy.”
Tiền Thục Phân nhìn Lạc Nhất Huy một lượt từ trên xuống dưới, càng xem càng cảm thấy anh ta đúng thật là một người có tiền, trong lòng lập tức cảm thấy hưng phấn không thôi.
Tên nhóc này được đấy! Không bàn tới vóc dáng điển trai, tuấn tú, từ cách ăn mặc, khí chất và cả phong thái vừa nhìn đã biết là một người thành phố có tiền. Ôi chao, con gái ruột của mình tinh mắt thật đấy, vừa ra tay đã bắt được một cậu con rể quý rồi. Sau đó bà ta lại nghĩ tới bạn trai của Triệu Hướng Vãn là Quý Chiêu, mặc dù gia đình giàu có, biết vẽ một chút, nhưng lại không biết nói chuyện, thế thì sao có thể bằng thằng nhóc trước mặt này chứ?
Tiền Thục Phân chà xát hai tay, cố gắng để nụ cười trên mặt mình trở nên ôn hoà, dễ gần hơn: “Hoan nghênh, hoan nghênh, Tiểu Lạc là khách quý, ngoài này lạnh lắm, mau vào nhà đi thôi.”
Triệu Trường Hưng đứng bên cạnh, ông ấy có ấn tượng không mấy tốt đẹp với Triệu Thần Dương, vừa nhìn thấy cô ta đưa bạn trai về thăm nhà, ông ấy cũng chỉ lắc đầu một cái, tỏ ý bảo mấy thôn dân đang đứng vây xem mau mau giải tán.
Mặc dù đã trải qua một lần bị lừa bán, bắt cóc, giam giữ, suýt nữa đã mất mạng, thế nhưng Triệu Thanh Dao vẫn là một cô gái mạnh mẽ như ngày nào. Từ nhỏ, cô ấy và Triệu Thần Dương đã không hợp nhau, thế nên lúc này cô ấy đứng bên cạnh cười nhạo một tiếng: “Ha ha ha, bé Tư à, chẳng phải cô chê thôn họ Triệu chúng tôi quá nghèo nên không muốn trở về sao? Hôm nay sao lương tâm lại đột nhiên trỗi dậy, còn biết đưa đối tượng kết hôn về ra mắt cha mẹ thế kia?”
Triệu Thần Dương liếc Triệu Thanh d.a.o một cái, hừ lạnh: “Bé Dao à, cô đã trải qua quá nhiều tổn thương như thế, sao tính tình chẳng khá hơn chút nào vậy nhỉ? Nói chuyện khó nghe như thế.” Nếu sớm biết như thế, lúc trước cô ta chẳng thèm nói sự thật cho Triệu Hướng Vãn nghe rồi, một người đáng ghét như thế, cứu cô ta làm gì chứ?