Trước mặt Lạc Nhất Huy, Triệu Thần Dương không hề tiết lộ mình là người sống lại một kiếp, chỉ thỉnh thoảng nói cho anh ta nghe một số ý tưởng "chôm chỉa" từ tương lai, ví dụ như về việc cuộc sống về đêm sẽ trở nên phong phú hơn, hoặc các màn biểu diễn nghệ thuật pha chút yếu tố gợi cảm và cốt truyện, hoặc về việc nhân viên phục vụ sẽ được chia hoa hồng từ doanh thu đồ uống. Đừng xem thường những ý tưởng này, đó đều là tinh hoa đúc kết của những bậc thầy kinh doanh tương lai, chỉ cần Triệu Thần Dương nói vài câu nhẹ nhàng là đã giúp Lạc Nhất Huy thu được không ít lợi ích.
Triệu Thần Dương nói: “Tôi chỉ bảo rằng ngưỡng mộ Úy Lam, nghe nói cô ta đến huyện La để tham dự hội nghị của hội văn học nên muốn đến xin chữ ký thôi. Nhất Huy rất tốt, dù bận rộn vẫn tự mình lái xe đưa tôi đến gặp Úy Lam, con người anh ấy tốt lắm.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Cô đã gặp Úy Lam chưa?”
Triệu Thần Dương đáp: “Vẫn chưa gặp, chúng tôi khởi hành từ thành phố Châu từ sớm, đến huyện La thì mới khoảng chín giờ rưỡi. Nhất Huy nói các nhà văn thường dậy muộn, chi bằng ghé thăm nhà tôi trước, thế là chúng tôi về thôn họ Triệu. Nào ngờ hôm nay bọn chị cũng về, lại trùng hợp gặp nhau.”
Từ thành phố Châu đến huyện La, nếu đi đường tỉnh lộ thì mất khoảng một tiếng rưỡi, vậy có thể thấy ra, Triệu Thần Dương và Lạc Nhất Huy đã khởi hành từ thành phố Châu vào khoảng tám giờ sáng.
Từ bé đến lớn, Triệu Thần Dương đã bao giờ siêng năng dậy sớm như vậy chưa?
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn cô ta: “Dậy sớm thế, cô có chịu nổi không?”
Triệu Thần Dương ngáp một cái, thở dài: “Nhất Huy quen ngủ sớm dậy sớm, tôi cũng đành chịu.” Các buổi biểu diễn ở hộp đêm thường kéo dài đến tận hai giờ sáng, nhưng Lạc Nhất Huy giao ca đêm cho quản lý, bản thân anh ta không bao giờ thức khuya, mỗi ngày đều dậy sớm chạy bộ, tập gym, rất kỷ luật.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn trở nên sâu thẳm, người sống có quy luật là khó đối phó nhất.
Không tìm được thêm manh mối nào hữu ích, Triệu Hướng Vãn quyết định đào sâu hơn trong cuộc trò chuyện: “Cô hợp tác với Úy Lam viết tiểu thuyết, dựa vào đâu mà cô có thể được chia một nửa lợi nhuận?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1028-nguoi-song-co-quy-luat-la-kho-doi-pho-nhat.html.]
Câu hỏi này khiến Triệu Thần Dương khựng lại.
[À, cái này...]
[Không thể nói.]
Triệu Hướng Vãn tiếp tục truy hỏi: “Sách do Úy Lam cặm cụi viết từng chữ từng chữ, dù cho có sử dụng ý tưởng hay cốt truyện, cảm hứng do cô cung cấp, thì sao cô ta có thể đồng ý chia cho cô một nửa lợi nhuận?”
Triệu Thần Dương ấp úng, mãi một lúc sau mới nói: “Chuyện này... Tôi đã từng trao đổi với cô ta qua thư từ, còn viết cho cô ta một dàn ý, rồi đề xuất chia đôi lợi nhuận, cuối cùng cô ta đã đồng ý.”
Có những lúc, Triệu Hướng Vãn thật sự chỉ muốn gõ vào cái đầu ngu ngốc của Triệu Thần Dương cho tỉnh ra.
Úy Lam đồng ý? Cô ta đồng ý thì Triệu Thần Dương chắc chắn sẽ được chia một nửa sao?
Trên đời này, nếu ai nói gì cũng giữ đúng lời hứa, thì làm gì có tội lừa đảo?
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Cô có cách nào đảm bảo sẽ nhận được phần chia lợi nhuận không?”
Lần này Triệu Thần Dương đáp rất nhanh: “Vì vậy tôi mới đến gặp cô ta để bàn bạc trực tiếp, sau đó ký hợp đồng chia lợi nhuận.”
Triệu Hướng Vãn lại hỏi: “Cho dù có ký hợp đồng cá nhân, vậy thì cô có gì gì chắc chắn Úy Lam sẽ ngoan ngoãn chia cho cô một nửa số tiền từ việc xuất bản? Cô nên biết rằng trên hợp đồng xuất bản chỉ có tên của Úy Lam, tất cả các thỏa thuận với nhà xuất bản đều là của cô ta, chẳng liên quan gì đến cô.”
Lúc này, Triệu Thần Dương mới nhận ra lý do mà kiếp trước và cả kiếp này cô ta đều không thể bằng Triệu Hướng Vãn. Đơn giản chính là cô ta không thông minh bằng Triệu Hướng Vãn, chỉ cần một lời nói thoáng qua, Triệu Hướng Vãn đã suy nghĩ thấu đáo mọi mặt, chẳng ai có thể lừa được cô. Còn Triệu Thần Dương thì sao? Hứng lên thì viết thư cho Úy Lam, rồi cứ thế bị cô ta dụ dỗ đến huyện La. Nếu không nhờ Triệu Hướng Vãn nhắc nhở, e rằng Triệu Thần Dương sẽ bán ý tưởng của mình đi mà chẳng thu được đồng nào.