Sài Định Sơn đứng ở cửa, trong lòng ngổn ngang trăm mối, lớn tiếng mắng lại vài câu, sau đó cũng hậm hực rời đi. Theo lời Sài Định Sơn, mặc dù trên hành lang có trải thảm, nhưng tiếng vang vẫn có chút lớn, thời tiết lại lạnh, cửa phòng đều đóng kín, lúc anh ta và Úy Lam nói chuyện cũng không thấy ai mở cửa.
Thứ tư, lời khai của biên tập Hoàng Lượng.
Trước khi tới, anh ta đã gọi điện thoại cho Úy Lam, cô ta thật sự có ý định chấm dứt hợp tác với nhà xuất bản Lam Ngọc, cũng nói cho Hoàng Lượng biết cô ta đang viết một bộ tiểu thuyết dài khoảng 300.000 chữ, nội dung vô cùng thú vị. Tiểu thuyết này có thể được đăng trên tạp chí Hoang Đường, sau đó có thể hợp tác với nhà xuất bản Nam Tiêu.
Theo lời Hoàng Lượng, Úy Lam vô cùng tự tin với quyển tiểu thuyết này, cũng ra vẻ bí ẩn khi nói rằng đây sẽ là một quyển tiểu thuyết mang tính cách mạng, dẫn dắt thị trường tiểu thuyết trong vòng mười năm tới, cô ta chỉ nói cho một mình Hoàng Lượng biết, tên quyển sách mà cô ta định đặt là “Tình yêu sai trái”, còn về chi tiết cụ thể sẽ được bàn sau khi gặp mặt.
Sau khi trao đổi với tổng biên tập, tổng biên tập lập tức giao cho Hoàng Lượng một nhiệm vụ đặc biệt, nhanh chóng đến gặp Úy Lam, cần phải thúc đẩy lần hợp tác này. Hai người họ vốn định sẽ gặp nhau tại quán cà phê ở sảnh khách sạn vào khoảng năm giờ chiều, nhưng bởi vì xe lửa đến trễ, nên cuối cùng buổi hẹn đó cũng bị hủy bỏ. Nhân viên phục vụ trong khách sạn cũng xác nhận, vào khoảng năm giờ chiều hôm qua, Úy Lam thật sự đã đợi ở quán cà phê hơn nửa tiếng, sau đó cũng quay trở về phòng, sắc mặt không tốt lắm.
Sau khi tổng hợp lại, tổ chuyên án đã sắp xếp lại dòng thời gian như sau:
Úy Lam hẹn gặp Hoàng Lượng vào lúc 5 giờ chiều hôm qua, hẹn gặp Sài Định Sơn lúc 6 giờ, cuối cùng vì xe lửa tới muộn nên lỡ hẹn hết toàn bộ.
Trước 7 giờ, Úy Lam cũng không ở trong phòng.
Khoảng 7:30, Úy Lam trở về phòng.
8 giờ, sát thủ đến gõ cửa phòng Úy Lam, sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn nói lên nghi vấn của mình: “Vào khoảng 7:30. Chu Hạp Mạn đã từng gõ cửa, nhưng Úy Lam lại không mở. Điều này nói rõ tinh thần cảnh giác của Úy Lam rất cao, nếu như không hẹn trước, cô ta sẽ không mở cửa cho người lại. Thế tại sao vào khoảng 8 giờ, cô ta lại mở cửa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1035-ghi-chep-cua-dieu-tra.html.]
Tào Quang hỏi: “Ý cô đang muốn nói Úy Lam có hẹn người nào đó vào lúc 8 giờ?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Đúng thế, người nào đã hẹn gặp mặt Úy Lam vào lúc 8 giờ? Mọi người có từng hỏi thử hay chưa?”
Tào Quang lắc đầu: “Không biết, chúng tôi cũng đã thẩm vấn các thành viên Hội nhà văn đến tham gia buổi họp thường niên hôm nay rồi, không ai biết Úy Lam đã hẹn ai vào lúc tám giờ.”
Triệu Hướng Vãn nhìn Tào Quang: “Thế còn người tên Thư Ngốc thì sao?”
Tào Quang nhìn Lý Thương Minh.
Lý Thương Minh lấy danh sách các thành viên Hội nhà văn ra, sau khi tiến hành kiểm tra và đối chiếu, anh ấy vào một cái tên: “Tưởng Xuân Lai, năm nay ba mươi ba tuổi, bút danh là Thư Ngốc, là một thành viên của Hội nhà văn. Anh ta là một nhà văn toàn thời gian, chuyên viết về tình yêu quê hương, đã kết hôn và có một cô con gái.”
Triệu Hướng Vãn đưa tay ra với anh ấy: “Cho tôi xem thử ghi chép của điều tra của các anh đi.”
Lý Thương Minh đưa ghi chép thẩm vấn Tưởng Xuân Lai cho Triệu Hướng Vãn xem.
Triệu Hướng Vãn đọc nhanh như gió, sau đó cũng nhanh chóng trả lại cho Lý Thương Minh: “Ngày hôm qua, khoảng từ sáu giờ đến bảy giờ ba mươi, anh ta đều ở trong phòng?”
Lý Thương Minh nói: “Đúng thế.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Tối hôm qua Hội nhà văn có tổ chức một bữa ăn cùng nhau, sao sáu giờ anh ta ở trong phòng được?”
Lý Thương Minh im lặng suy nghĩ một lúc: “Sáu giờ tối Hội nhà văn bắt đầu ăn chung, tổ chức ngay tại nhà hàng ở tầng hai của khách sạn, có tổng cộng ba bàn, Úy Lam không tham gia, trở về phòng nghỉ ngơi. Điều kỳ lạ là Thư Ngốc cũng không tới dùng bữa? Để tôi xem những người khác nói gì. À, đúng rồi, có một người có bút danh là Lão Trùng đã từng nói. Lúc ăn chung vào ngày hôm qua, tâm trạng của Thư Ngốc có chút nặng nề, chỉ ăn vài miếng rồi cũng trở về phòng.”