Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1038: Càng Về Sau, Những Câu Chuyện Lại Càng Trở Nên Thần Kỳ Hơn

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:38:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn bắt đầu: “Tối hôm qua tôi đã gặp anh, khi đó anh nói với cảnh sát, anh không phải là nghi phạm, anh là nhân chứng.”

Chu Hạo Mạn nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế.”

Giọng nói của Triệu Hướng Vãn mang theo vẻ khích lệ: “Vậy thì anh chứng minh cho chúng tôi thấy đi.”

Thế là Chu Hạo Mạn bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình lúc ngồi ở chỗ cầu thang bộ, khi nhắc tới việc lúc tám giờ có một người chạy ra từ chỗ thang thoát hiểm, vội vàng chạy xuống lầu, anh ta còn rùng mình một cái: “Tôi, khi đó tôi không hề biết anh ta là hung thủ, nếu như biết tôi nhất định sẽ nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.”

[Cảnh sát sẽ không nghi ngờ mình nói dối chứ? Mình thật sự không có!]

[Nếu như biết Úy Lam bị anh ta sát hại, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đó.]

[Tiểu thuyết của Úy Lam đều nhẹ nhàng, ấm áp, đầy tình cảm như vậy, sao lại có người tàn nhẫn, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy như vậy chứ?]

Có thể thấy, Chu Hạo Mạn là một người vô cùng đơn giản, lại lãng mạn.

Hai mắt Triệu Hướng Vãn híp lại, con ngươi màu hổ phách thoáng hiện lên vẻ khác thường, trong giọng nói của cô có vẻ thôi miên: “Chu Hạo Mạn, hiện giờ anh đang phối hợp với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau tìm được hung thủ.”

Chu Hạo Mạn không chút do dự gật đầu: “Được! Cô cần tôi làm gì, cô nói đi.”

Tiếng nói của Triệu Hướng Vãn trong trẻo như nước suối, vừa tựa như gió mùa xuân nhẹ nhàng, ấm áp. Thông qua giọng nói của Triệu Hướng Vãn, Chu Hạo Mạn dần tiến vào trạng thái thôi miên, cảnh tượng vào tám giờ tối hôm qua dần hiện lên trong đầu anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1038-cang-ve-sau-nhung-cau-chuyen-lai-cang-tro-nen-than-ky-hon.html.]

“Tôi đặt túi xách lên đầu gối, ngồi trên bậc thang ngủ gà ngủ gật. Trong lúc đó đột nhiên có một tiếng động cực lớn vang lên khiến tôi bừng tỉnh, khi ấy tôi đang ngủ mơ mơ màng màng, giật mình, lập tức quay đầu lại.”

Quý Chiêu ngồi bên cạnh, trên bàn đặt giấy bút.

Nhưng anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, yên lặng ngồi nghe Chu Hạo Mạn nói.

Lý Thương Minh cũng không dám thở mạnh, căng thẳng theo dõi mọi nhất cử nhất động của Quý Chiêu, anh ấy chưa từng nhìn thấy quá trình phác họa chân dung của Quý Chiêu, chỉ nghe qua những truyền thuyết được lưu truyền trong hệ thống công an mà thôi.

Chỉ bằng một bức vẽ phác họa, lại có thể khiến hung thủ của một vụ g.i.ế.c người liên hoàn phải treo cổ tự sát.

Chỉ bằng một bức vẽ, có thể phác họa chân dung của một người vào năm năm sau, thuận lợi tìm thấy những đứa trẻ mất tích.

Cho dù tên bắt cóc đã cải trang, anh cũng có thể vạch trần được sự giả tạo của người đó, vẽ ra được dáng vẻ thật sự.

Càng về sau, những câu chuyện lại càng trở nên thần kỳ hơn.

Đại thần ở ngay trước mắt, cuối cùng Lý Thương Minh cũng có cơ hội học hỏi ở cự ly gần như thế, anh ấy kích động tới mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nín thở bất động quan sát Quý Chiêu.

Quá trình miêu tả của Chu Hạo Mạn vẫn đang tiếp diễn, ngày trước điểm số môn văn của anh ta không tệ, sở dĩ anh ta thi trượt đại học hoàn toàn là bởi vì toán và tiếng anh quá kém.

“Khi ấy tôi ngồi ở giữa bậc thang thứ sáu và thứ bảy, có lẽ bởi vì góc nhìn từ dưới lên, thêm cả bị ngược sáng, tôi thấy đối phương rất cao lớn, bả vai lại rộng, tóc được cắt ngắn, rất ngắn, nhìn thấy được cả phần da đầu bên trong. Anh ta mặc chiếc áo khoác da, quần lao động màu canh đen, loại mà hai bên ống quần có mấy cái túi to ấy, quần bó gấu, anh ta còn đi một đôi bốt cao cổ. Eo nhỏ, chân dài, tạo cho người khác cảm giác khỏe khoắn.”

“Đèn hành lang rất sáng, nhưng ở chỗ cầu thang bộ lại có hơi tối, bởi vì ánh sáng đối nghịch nhau như thế nên tôi khó nhìn rõ được gương mặt của anh ta. Hơn nữa khi ấy tôi còn đang nửa tỉnh nửa mê, vậy nên cũng chỉ thấy rõ các đường nét trên cơ thể người. Động tác anh ta nhanh nhạy, vội vàng lướt qua người tôi, một bước là hai, ba bậc thang, giống như một con hổ vậy.”

Loading...