Triệu Hướng Vãn hỏi: “Anh ta không nhìn thấy anh sao?”
Chu Hạo Mạn nuốt nước bọt một cái: “Anh ta đã nhìn thấy chưa? Nhưng anh ta cũng không thèm để ý tới tôi, cứ thế lướt qua người tôi, ánh mắt còn chẳng nhìn tôi lấy một cái.”
Triệu Hướng Vãn lại hỏi tiếp: “Lúc anh ta lướt qua người, anh có ngửi thấy mùi gì không?”
Chu Hạo Mạn chợt nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, không quá chắc chắn trả lời: “Dường như có mùi nước khử trùng trong mấy bệnh viện ấy, à đúng rồi, còn có cả mùi xăng nữa.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy gò má của anh ta không?”
Chu Hạo Mạn cố gắng hồi tưởng lại, nhưng phát hiện đầu óc mình trống rỗng, thế là chỉ đành lắc đầu một cái: “Không nhớ rõ nữa, anh ta chạy quá nhanh, tôi hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của anh ta.”
Triệu Hướng Vãn ngừng việc thẩm vấn, quay đầu nhìn Quý Chiêu.
Quý Chiêu cầm lấy tờ giấy vẽ màu trắng, dùng hình thức vẽ manga bắt đầu vẽ phác họa.
Một bóng người màu đen đứng cạnh cửa.
Một người đàn ông trẻ tuổi, tóc ngắn, vai rộng, eo thon, hông nhỏ, chân dài, vóc người vô cùng hoàn hảo.
Bộ quần áo bó sát làm tôn lên những đường nét cơ bắp mượt mà, toát ra một sức sống hoang dã, tựa như một chú báo đen đang bước đi trong rừng rậm vậy.
Chỉ một đường nét nhưng cũng khiến tim người ta thắt lại.
Khí chất hung hãn của người đàn ông này cũng có thể lộ ra ngay cả khi đang cách một mặt giấy.
Quý Chiêu xoay mặt giấy, đưa cho Chu Hạo Mạn xem.
Chu Hạo Mạn vừa nhìn một cái, lập tức đứng bật dậy, cao giọng phá vỡ sự yên tĩnh từ nãy giờ: “Chính là anh ta!”
Chu Hạo Mạn khó tin nhìn bức họa trước mắt, sau đó lại quay sang nhìn Quý Chiêu với vẻ ngưỡng mộ: “Trời ơi, sao anh vẽ được thế? Tôi, tôi hoàn toàn chưa nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, vậy mà anh cũng vẽ ra được sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1039-chi-mot-duong-net-nhung-cung-khien-tim-nguoi-ta-that-lai.html.]
Quý Chiêu vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhưng gương mặt này của anh thật sự quá đẹp, tạo cho đối phương cảm giác thần bí như tiên nhân giáng trần.
Triệu Hướng Vãn cầm lấy bức họa, đưa cho Lý Thương Minh: “Nhanh chóng sao chép rồi mang tới khách sạn Phù Dung hỏi nhân viên phục vụ trong khách sạn thử xem đã từng nhìn thấy người này hay chưa.”
Dưới sự thúc đẩy của Triệu Hướng Vãn, nhịp độ điều tra của cục cảnh sát huyện La bắt đầu tăng nhanh.
Một nhóm người tập trung kiểm tra hành lý cá nhân của Úy Lam, đặc biệt là thư từ, một nhóm khác mang theo chân dung Quý Chiêu vẽ đến khách sạn Phù Dung để hỏi nhân viên, còn một nhóm nữa đưa Thư Ngốc, Tưởng Xuân Lai đến cục cảnh sát để tiến hành điều tra.
Ngày 25 tháng Chạp, phiên thẩm vấn thứ hai, nhân vật chính là Tưởng Xuân Lai.
So với lúc gặp trong nhà hàng buffet khách sạn sáng nay, Tưởng Xuân Lai vẫn đeo kính gọng vàng, dáng vẻ nho nhã, nhưng thần sắc phờ phạc, trông như đang chịu áp lực tâm lý rất lớn.
Lý Thương Minh Tào Quang và Triệu Hướng Vãn ngồi trong phòng thẩm vấn, cùng một cảnh sát trẻ tuổi khác phụ trách ghi chép.
Lý Thương Minh hỏi một vài câu về thông tin cá nhân, Tưởng Xuân Lai trông có chút mơ hồ, trả lời từng câu hỏi nhưng lúc nào cũng chậm nhịp, như thể đang thả hồn đi đâu đó.
[Cảnh sát đưa mình đến đây là có ý gì?]
[Nếu muốn hỏi chuyện của Hội nhà văn thì nên bắt Viên Khản mới đúng chứ.]
[Còn nếu muốn hỏi chuyện gia đình của Úy Lam, vậy sao không đưa Vu Nghĩa đến? Cậu ta là con riêng của chồng cô ấy mà.]
Vu Nghĩa là con trai riêng của chồng Úy Lam?
Triệu Hướng Vãn lập tức hỏi: “Ai là người có thù với Úy Lam?”
Nghe câu hỏi này, Tưởng Xuân Lai lập tức thở phào nhẹ nhõm.
[Hóa ra cảnh sát muốn mình cung cấp thông tin nội bộ à? May quá, may quá.]
Anh ta cân nhắc từ ngữ rồi nói: “Người có thù sâu nhất với Úy Lam chính là nghiên cứu sinh của chủ tịch Viên, Quân Vu Nghĩa.”
Vu Nghĩa không phải họ Vu, mà là họ Quân.
Quân Vu Nghĩa, cái tên này… Ngụ ý họ Dụ, có vẻ người đặt tên đã đặt rất nhiều tâm huyết vào nó.