Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1042: Nhẫn Tâm Với Người Khác, Nhưng Còn Tàn Nhẫn Với Chính Mình Hơn

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:38:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn bật cười, nụ cười đầy vẻ chế giễu: “Cô ấy có nghĩ vậy không?”

Tưởng Xuân Lai nghẹn lời.

[Cô ấy yêu mình sao?]

[Nếu cô ấy yêu mình, tại sao lại gặp tên nhà giàu mới nổi Sài Định Sơn kia?]

[Nếu cô ấy yêu mình, tại sao không cho mình xem cốt truyện độc giả gửi? Nếu cô ấy yêu mình, tại sao không nói gặp ai lúc tám giờ? Nếu cô ấy yêu mình, tại sao bắt mình đi lại con đường mà cô ấy từng đi? Làm nhân tình bí mật bao năm nay, cô ấy thật sự quá tàn nhẫn!]

Triệu Hướng Vãn nghe rõ mồn một những gì anh ta nghĩ trong lòng.

Có vẻ như Tưởng Xuân Lai đã yêu Úy Lam sâu đậm, nhưng Úy Lam lại thờ ơ với anh ta.

Triệu Hướng Vãn: “Anh và cô ta gặp riêng nhau, là ở phòng anh hay phòng cô ta?”

Tưởng Xuân Lai: “Phòng tôi.”

Triệu Hướng Vãn: “Cô ta rời đi lúc mấy giờ? Vì sao lại phải rời đi?”

Tưởng Xuân Lai cười khổ: “Cô ấy nói tám giờ có hẹn với người khác.”

Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn trở nên nghiêm nghị: “Manh mối quan trọng như vậy, tại sao anh không nói với cảnh sát?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1042-nhan-tam-voi-nguoi-khac-nhung-con-tan-nhan-voi-chinh-minh-hon.html.]

Tưởng Xuân Lai im lặng hồi lâu, ánh mắt quét qua bốn viên cảnh sát đang ngồi bên bàn, giọng nghẹn ngào: “Tôi nên nói thế nào đây? Chẳng lẽ phải nói với từng người trong các vị rằng, tôi là nhân tình bí mật không thể công khai của cô ấy? Chẳng lẽ phải nói rằng, nửa tiếng trước khi cô ấy bị giết, chúng tôi còn ở trên giường? Nếu nói ra, danh tiếng của tôi, gia đình của tôi, sẽ ra sao?”

Triệu Hướng Vãn không tỏ vẻ thương hại chút nào: “Danh tiếng hay ngồi tù, cái nào quan trọng hơn?”

Tưởng Xuân Lai cảm thấy như bị đ.â.m trúng tim, vội vàng biện minh: “Cho nên, bây giờ tôi đã nói rồi, tôi đã khai hết rồi!”

Triệu Hướng Vãn chậm rãi lắc đầu: “Không, anh vẫn đang che giấu điều gì đó.”

Tưởng Xuân Lai lo lắng đến mức mồ hôi trên trán túa ra: “Thật sự không có.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Người Úy Lam gặp lúc tám giờ là ai? Tại sao cô ta lại mở cửa cho hắn?”

Tưởng Xuân Lai cảm thấy mình giống như một con mồi, bị Triệu Hướng Vãn, kẻ săn mồi, dồn đến vách núi. Không nhảy thì khẩu s.ú.n.g đang chĩa vào anh ta, nhưng nếu nhảy thì thứ chờ đợi anh ta chính là vực thẳm sâu hun hút.

Tưởng Xuân Lai nghiến răng, lớn tiếng kêu lên: “Tôi thật sự không biết người đó là ai! Tôi chỉ nghe cô ấy nhắc sơ qua mà thôi. Tôi không muốn để cô ấy đi, muốn cô ấy ở lại phòng tôi cả đêm, nhưng cô ấy đã chuẩn bị đi từ hơn bảy giờ. Tôi níu kéo, cô ấy mới nói tám giờ có hẹn với người khác. Còn cụ thể hẹn ai, cô ấy không chịu nói.”

Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn như điện, chăm chú nhìn từng biểu cảm trên gương mặt anh ta: “Cô ta không nói, chẳng lẽ anh không gặng hỏi?”

Tưởng Xuân Lai nói: “Cô ấy chỉ cười bí ẩn, hôn tôi một cái và nói đó là món quà mà ông trời tặng cô ấy, một món quà rất lớn. Tôi hỏi thêm, cô ấy lập tức lạnh mặt đứng dậy bỏ đi, không có chút lưu luyến nào. Tôi không dám hỏi nữa, chỉ có thể nhìn bóng lưng dứt khoát của cô ấy mà thầm đau lòng. Cô ấy là một người phụ nữ nhẫn tâm, thực sự rất nhẫn tâm! Nhẫn tâm với người khác, nhưng còn tàn nhẫn với chính mình hơn.”

Tàn nhẫn hay không, Triệu Hướng Vãn không biết, nhưng Úy Lam quả thực là một bậc thầy quản lý thời gian.

Năm giờ chiều hẹn gặp biên tập viên của nhà xuất bản, sáu giờ gặp người yêu cũ, nhưng người yêu cũ không tới, thế là Úy Lam tận dụng thời gian để “vui vẻ” với người tình bí mật trong một tiếng. Đến bảy giờ rưỡi quay lại phòng, chuẩn bị tám giờ gặp một nhân vật bí ẩn. Với lịch trình của Úy Lam, quả thực không có lấy một chút thời gian để thở.

Triệu Hướng Vãn tiếp tục truy hỏi: “Vậy anh đoán thử xem, người cô ta hẹn gặp là ai?”

Tưởng Xuân Lai không chút do dự: “Chắc chắn là độc giả trung thành mà cô ấy thường xuyên trao đổi thư từ. Trước đó cô ấy đã nói với tôi rằng, độc giả này sẽ mang đến cho cô ấy sự giàu sang và cả sự tự tin để đối đầu với Dụ Huệ Dân. Chỉ có việc gặp độc giả này mới khiến cô ấy quyết liệt rời khỏi phòng tôi như vậy.”

Loading...