Triệu Thần Dương nức nở hỏi Triệu Hướng Vãn: “Bây giờ tôi nên làm thế nào?”
Triệu Hướng Vãn quay sang nhìn cô ta một cái: “Tôi khuyên cô đừng nên chờ đợi hay trông chờ gì vào Lạc Nhất Huy nữa, đi thẳng về nhà đi.”
Triệu Thần Dương đột nhiên bật khóc nức nở: “Về nhà? Tôi nên về nhà nào đây? Cha mẹ tôi đang ầm ĩ đòi ly hôn, thế nên hoàn toàn chẳng để tâm tới tôi. Tôi đã tốt nghiệp đại học từ lâu, cũng tìm được mấy công việc nhưng chẳng có cái nào làm lâu dài. Sau khi gặp được Lạc Nhất Huy, cùng anh ta quản lý việc kinh doanh của câu lạc bộ, chúng tôi dự định sang năm sẽ kết hôn, nhưng bây giờ… Chị bảo tôi phải làm thế nào đây?”
Triệu Hướng Vãn thấy cô ta khóc lóc đau đớn như vậy, nhưng trong lòng cô chẳng có chút gợn sóng, chỉ lạnh lùng nói: “Câu nhân đắc nhân, cô khóc cái gì?” Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi.
Triệu Thần Dương vốn đang khóc không thở nổi, lại bị những lời này của Triệu Hướng Vãn làm cho không thở nổi, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, gương mặt đỏ bừng, ngay sau đó lại bắt đầu nấc cụt. Nước mắt nước mũi dính đầy mặt, cộng thêm cơn nấc không ngừng, Triệu Thần Dương cảm thấy từ trước đến giờ bản thân chưa từng rơi vào cảnh thảm hại như thế.
Nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát, cao ráo, gọn gàng và dứt khoát như sấm rền cuồn cuộn của Triệu Hướng Vãn, Triệu Thần Dương cảm thấy mờ mịt không biết nên làm gì. Hao tâm tổn trí giành cho được cuộc đời của người khác, cuối cùng bản thân lại sống một cách chẳng ra làm sao, rốt cuộc tương lai nên làm thế nào đây?
Rời khỏi phòng thẩm vấn, cả nhóm đi thẳng tới phòng làm việc của tổ chuyên án.
Bây giờ đã là sáu giờ tối, có người xách hộp cơm bước vào phòng.
Mùi thơm của thức ăn lập tức bay khắp phòng làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1052-anh-ta-la-mot-con-cao-gia-vo-cung-thu-doan.html.]
Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu tự nhiên ngồi xuống cạnh bàn, mở nắp hộp cơm bắt đầu dùng bữa tối.
Chắc hẳn cơm hộp được đặt mua từ bên khách sạn, thịt xào ớt chuông xanh, thịt bò kho cùng cần tây, còn có một chiếc đùi gà lớn, món ăn cũng vô cùng phong phú.
Tào Quang ngượng ngùng nói: “Hôm nay thời gian hơi gấp gáp, thế nên vẫn chưa thể sắp xếp được một bữa tối đàng hoàng, chỉ có thể khiến hai người chịu thiệt một chút rồi, ăn tạm cơm hộp nhé.”
Triệu Hướng Vãn bận rộn cả một ngày, lúc này bụng cũng có chút đói, thế là nhanh chóng bắt đầu ăn tối, vừa nghe lời Tào Quang nói, cô mỉm cười đáp lại: “Ra ngoài ăn lãng phí thời gian lắm, như vậy cũng rất tốt rồi ạ.”
Dạ dày của Lý Thương Minh không được tốt cho lắm, buổi tối không dám ăn mấy món cay nóng, thế là nhường phần đùi gà cho cảnh sát Tiểu Chu, cười nói: “Chỉ còn một lần thẩm vấn cuối cùng nữa thôi, có cảnh sát Triệu ở đây, chắc chắn không thành vấn đề.”
Cơm hộp có hơi khô, Triệu Hướng Vãn cầm lấy ly trà nóng uống một ngụm, chủ động nói về tình hình cơ bản của Lạc Nhất Huy.
Vào năm Lạc Nhất Huy sáu tuổi, cha mẹ ly hôn, anh ta được cô ruột nhận nuôi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, được sang nước M du học, lấy được tấm bằng tốt nghiệp ngành tâm lý học chuyên nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, anh ta trở về nước đảm nhận vai trò trợ lý cá nhân cho Quý Chiêu, cũng từng đảm nhận chức vụ giám đốc điều hành trong khách sạn Tứ Quý. Bây giờ anh ta mở một câu lạc bộ tư nhân tên là Kim Bích Huy Hoàng ở thành phố Châu, việc kinh doanh vô cùng tốt.
Anh ta là một con cáo già vô cùng thủ đoạn.
Sau khi nghe xong phần giới thiệu của Triệu Hướng Vãn, Lý Thương Minh cảm thán một câu: “Xem ra tên này khó xơi đây.”
Cảnh sát Tiểu Chu nói: “Vẫn chưa tới ba mươi tuổi, thế mà đã làm ông chủ của một câu lạc bộ lớn rồi sao? Đúng là người đầy thủ đoạn ấy nhỉ. Bây giờ mấy hoạt động về đêm khá được ưa chuộng, ở huyện La cũng mới khai trương mấy quán bar, mặc dù cấp trên đã ra chỉ thị yêu cầu những nơi thế này phải kinh doanh đúng quy định, nhưng bọn họ vẫn luôn có cách để né tránh kiểm tra, vô cùng gian xảo.”