Tào Quang nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đẩy nhanh tốc độ ăn cơm: “Thời hạn tạm giam đến mười giờ sáng, chúng ta chỉ còn lại 4 tiếng nữa thôi, phải tranh thủ thời gian.”
Xem như là đội trưởng đội hình sự, kinh nghiệm điều tra của Tào Quang vô cùng phong phú, anh ấy quay sang thương lượng với Triệu Hướng Vãn: “Việc thẩm vấn và điều tra phải được tiến hành song song, cô cảm thấy thế nào? Thông qua lời khai của Chu Hạo Mạn và Quân Vu Nghĩa, tổ chuyên án của chúng tôi suy đoán, chắc hẳn tên sát thủ này đã ở trong bệnh viện nuôi bệnh một thời gian dài, công việc có liên quan tới xe hoặc ở nhà máy cơ khí. Vậy nên có thể phái người cầm theo bức phác họa của Quý Chiêu đến các bệnh viện ở huyện La và cả thành phố Châu tiến hành điều tra, xem thử có thể tìm ra người hay không.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Được.”
Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu tham dự vào chuyên án điều tra này với tư cách chuyên gia, công việc điều tra cụ thể sẽ do Tào Quang sắp xếp, Triệu Hướng Vãn chăm chỉ tham dự, không chủ đạo, chỉ đưa ra gợi ý, không kết luận.
Tào Quang hỏi: “Cảnh sát Triệu, cảnh sát Quý đều sẽ tham gia vào lần thẩm vấn này sao?”
Quý Chiêu và Lạc Nhất Huy là anh em họ hàng trong vòng ba đời, dựa theo nguyên tắc tránh người thân, Quý Chiêu không hợp tham gia vào lần thẩm vấn này.
Triệu Hướng Vãn hiểu ý của Tào Quang, quay đầu nhìn Quý Chiêu: “Anh chờ em ở phòng làm việc nhé.”
Hôm nay Quý Chiêu không mặc đồng phục, lúc này anh đang mặc một chiếc áo khoác dạ dài màu xám nhạt, cùng một màu với bộ quần áo của Triệu Hướng Vãn, bên trong là chiếc áo len cashmere màu trắng. Đôi mắt màu đen sáng như sao trời, anh không nói lời nào, nhưng lại tựa như một cảnh sắc tươi đẹp đầy sức hút.
Nghe thấy lời của Triệu Hướng Vãn, Quý Chiêu gật đầu một cái.
[Được, anh chờ em.]
Không cần nhiều lời, nhưng từ ánh mắt dịu dàng và ấm áp của anh đã khiến lòng Triệu Hướng Vãn thấy bình yên đến lạ.
Sau khi ăn uống no say, tinh thần phấn chấn, bắt đầu buổi thẩm vấn thứ năm trong ngày.
Tào Quang vẫn là người chịu trách nhiệm thẩm vấn chính, Lý Thương Minh hỗ trợ bên cạnh, và cả chuyên gia Triệu Hướng Vãn, cảnh sát Tiểu Chu sẽ phụ trách việc ghi chép lời khai.
Biểu hiện của Lạc Nhất Huy khác hoàn toàn Triệu Hướng Vãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1053-anh-cho-em.html.]
Mặc dù bị cảnh sát đưa vào phòng thẩm vấn, nhưng anh ta lại bình tĩnh như không, chẳng chút hoảng hốt.
Ngồi xuống chiếc ghế sắt trong phòng thẩm vấn, Lạc Nhất Huy đưa mắt nhìn mấy chữ cứng rắn, đanh thép trên vách tường kia, cười cười đọc thành tiếng: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị? Đòn tâm lý tốt thật đấy.”
Tào Quang xụ mặt: “Nghiêm túc một chút đi!”
Lạc Nhất Huy ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh lại, nụ cười cũng tắt đi, đưa mắt nhìn sang Triệu Hướng Vãn, hất cằm: “Không phải cô là người của cục cảnh sát thành phố Tinh sao? Sao lại ở đây?”
Tào Quang cũng không chiều theo ý Lạc Nhất Huy, cũng chẳng thèm để tâm tới câu hỏi của anh ta, bắt đầu đặt những câu hỏi thẩm vấn.
“Họ tên?”
“Giới tính?”
“Tuổi tác?”
“Quê quán?”
“Nơi làm việc?”
Lạc Nhất Huy không gấp gáp cũng không vội vàng, từ tốn trả lời từng câu một.
Anh ta đang mặc một chiếc áo khoác da ngắn màu nâu, mí mắt tuấn tú, ngồi trong phòng thẩm vấn lạnh như băng, nhưng lại trông rạng rỡ như ánh mặt trời, hoàn toàn không nhận ra anh ta là nghi phạm trong một vụ án thuê sát thủ g.i.ế.c người.
Sau mấy câu hỏi đơn giản, tâm lý của anh ta ổn định, thoải mái.
Mặc dù anh ta đang ngồi ngay ngắn trên ghế, lựa thoải mái tựa vào lưng ghế, hai chân bành ra. Anh ta nghiêm túc nhìn người đang đặt câu hỏi cho mình, ánh mắt cũng chẳng hề có dấu hiệu lơ đãng, cũng không quan sát xung quanh. Hệt như người đặt câu hỏi là thầy, còn Lạc Nhất Huy chính là một học sinh ngoan ngoãn, đang ngồi ngay ngắn nghe giảng trong lớp.
Mặc dù không nghe thấy tiếng lòng của Lạc Nhất Huy, nhưng khi nhìn thấy tư thế của Lạc Nhất Huy lại như một cung tên đang căng chặt, có thể sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy vô cùng yên tâm.