Bởi vì không nghe được tiếng lòng của Lạc Nhất Huy, Triệu Hướng Vãn. chỉ có thể dựa theo kinh nghiệm cũng như các lý luận đã học về vi biểu tình hành động học của mình.
Từ cách hoạt động cơ mặt của Lạc Nhất Huy có thể thấy, vẻ mặt của anh ta không có gì đặc biệt.
Vô cùng cẩn thận, vô cùng đạt chuẩn.
Nhưng Triệu Hướng Vãn biết, vẻ mặt cẩn thận và đạt chuẩn này chính là kết quả sau quá trình tập luyện dài của Lạc Nhất Huy.
Xét từ hoàn cảnh trưởng thành của Lạc Nhất Huy, cha mẹ ly hôn vào năm anh ta sáu tuổi, đi tới nhà họ Quý xa lạ bắt đầu cuộc sống mới. Điều này đối với một đứa bé mà nói, thật ra là một sự đau đớn không thôi, bị buộc phải chia xa cha mẹ, mặc dù cô dượng yêu thương, chăm sóc anh ta không khác gì cha mẹ ruột, nhưng bởi vì còn có Quý Chiêu, Lạc Nhất Huy biết đây không phải nhà thật sự của anh ta.
Không dám nghịch ngợm, không dám tức giận, không dám ghen tị, sợ sẽ chọc giận cô dượng rồi bị đuổi đi, từ đó sẽ không còn ai nhận nuôi anh ta nữa. Vì thế Lạc Nhất Huy bắt đầu che giấu những suy nghĩ chân thật trong nội tâm mình, cố gắng lấy lòng từng người bên cạnh mình, lâu dần cũng sẽ hình thành nên một bức tường thành vững chãi, không ai có thể nhìn thấy được nội tâm thật sự của anh ta.
Sau khi nghe xong câu hỏi của Tào Quang, Lạc Nhất Huy chuyển tầm mắt, nhìn xuống góc bàn: “Anh lầm rồi, người đó không phải tôi.”
Nhưng cánh mũi của anh ta lại bắt đầu hơi nở ra, tiết lộ sự bất mãn trong lòng.
Vô cùng tốt, Triệu Hướng Vãn đã tìm được điểm đặc biệt từ biểu cảm của Lạc Nhất Huy.
Mỗi khi trong lòng anh ta có biến động về cảm xúc, vì để khống chế không cho ánh mắt mình đảo loạn, anh ta sẽ nhìn xuống góc dưới bên phải, nhìn chăm chú vào một vị trí cố định.
Tào Quang vẫn tiếp tục hỏi: “Thế người gọi điện thoại là ai?”
Lạc Nhất Huy giữ vẻ mặt vô cảm: “Đây không phải chuyện của tôi, cảnh sát các anh tự đi điều tra đi.”
Tào Quang ngã người ra sau một chút, chăm chú nhìn Lạc Nhất Huy, hệt như một con hổ đang theo dõi, tìm kiếm điểm yếu của con mồi.
Nhưng Lạc Nhất Huy chẳng có bất kỳ hành động nào, ánh mắt cứ dính chặt vào góc bàn bên phải, tựa như nơi đó có một đóa hoa đang nở rộ.
Tào Quang thấy Triệu Hướng Vãn không nói gì, thế là định tiếp tục cuộc thẩm vấn của mình. Anh ấy cầm lấy bức phác họa của Quý Chiêu, đưa tới trước mặt Lạc Nhất Huy: “Thế cậu có nhận ra người này không?”
Lúc này Lạc Nhất Huy mới xoay đầu, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1055-ten-ngoc-nay-cung-song-ra-dang-con-nguoi-do-nhi.html.]
Vừa nhìn thấy bức họa, con ngươi Lạc Nhất Huy lập tức co rút lại.
[A…]
[Bức họa này là do Quý Chiêu vẽ!]
Lac Nhất Huy bị bức họa này làm cho ngẩn người, tinh thần cũng đột nhiên trở nên kích động.
Sự tồn tại của Quý Chiêu chính là một sự kích thích dành cho Lạc Nhất Huy.
Cho dù Quý Chiêu không ra mặt, dù chỉ là một bức họa, cũng đủ để khiến vẻ mặt được chuẩn bị kỹ lưỡng, đạt chuẩn của Lạc Nhất Huy xuất hiện những thay đổi nhỏ.
[Tên ngốc này, cũng sống ra dáng con người đó nhỉ.]
[Đáng chết!]
[Vốn là…]
Nội tâm u ám của Lạc Nhất Huy cứ thế xé ra một góc nhỏ.
Tào Quang cất cao giọng: “Lạc Nhất Huy, mời cậu trả lời câu hỏi của tôi, có biết người này hay không?”
Lạc Nhất Huy nhướng mày: “Chỉ một bóng dáng, không có mắt, không có mũi, thế sao tôi có thể nhìn ra được là người nào? Không, tôi không nhận ra người này.”
Tào Quang lạnh lùng nói: “Cậu chắc chắn?”
Lạc Nhất Huy thẳng người: “Tôi chắc chắn.”
Tào Quang nói: “Vậy thì cậu phải chịu trách nhiệm với lời khai của mình. Đồng nghiệp của chúng tôi đã cầm bức vẽ này đến các bệnh viện lớn ở thành phố Châu để tìm kiếm, nếu như tìm được…”
Ánh mắt Lạc Nhất Huy bắt đầu xuất hiện thay đổi.
Ngay sau khi co rút một cái, sự thay đổi cũng đột nhiên lan tràn.