Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1056: Không Nhận Ra Sát Thủ

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:38:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con ngươi bắt đầu thu nhỏ lại, điều này đại diện cho sự chán ghét trong lòng.

Lạc Nhất Huy cực kỳ chán ghét Quý Chiêu.

Con ngươi mở rộng, đây là đại diện cho phản ứng căng thẳng.

Khi gặp phải vấn đề nguy hiểm, hai mắt thường sẽ mở rộng để nhiều ánh sáng chiếu vào mắt, để thu thập được nhiều tin tức hơn, ứng phó với nguy hiểm.

Điều này cũng nói lên việc, Lạc Nhất Huy nhận ra người này!

Triệu Hướng Vãn đứng dậy.

Tào Quang lập tức im lặng, giao quyền thẩm vấn chính sang cho Triệu Hướng Vãn.

Lạc Nhất Huy chỉ nhìn bức họa một cái, ánh mắt cũng nhanh chóng dời xuống phía dưới, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.

Triệu Hướng Vãn chờ tới khi ánh mắt Lạc Nhất Huy hướng tới vị trí ở góc bàn quen thuộc, cô chậm rãi đi tới chặn góc bàn mà anh ta vẫn nhìn chằm chằm từ nãy tới giờ.

Lạc Nhất Huy bị buộc phải ngẩng đầu lên, đối mặt với Triệu Hướng Vãn.

Anh ta vừa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ đang áp chế bản thân mình, không nói rõ được cảm xúc trong lòng lúc này.

Dưới ánh đèn, con ngươi màu hổ phách của Triệu Hướng Vãn hiện lên vẻ rực rỡ như pha lê, hoàn toàn thu hút sự chú ý của Lạc Nhất Huy: “Sát thủ là người của anh đúng chứ?”

Lạc Nhất Huy: “Tôi đã nói rồi, tôi không biết người này!”

Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Anh không biết ai cơ?”

Lạc Nhất Huy: “Không nhận ra sát thủ.”

Triệu Hướng Vãn: “Sát thủ là ai?”

Tốc độ nói chuyện của Triệu Hướng Vãn cực nhanh, Lạc Nhất Huy vừa trả lời xong, câu hỏi của cô đã lập tức chạy tới, tiết tấu nhanh thế này khiến Lạc Nhất Huy cảm thấy tức giận không nói được thành lời, giơ ngón tay chỉ vào bức họa: “Là anh ta đấy…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1056-khong-nhan-ra-sat-thu.html.]

Vừa dứt lời, Lạc Nhất Huy lập tức im miệng, dời tầm mắt.

Triệu Hướng Vãn khẽ mỉm cười, hai mắt càng sáng hơn.

“Chúng tôi có từng nói người trên bức họa này là sát thủ sao?”

Tiếng nói của cô tuy nhẹ nhàng, nhưng lại tựa như một hòn đá ném vào đầm sâu.

Gợn sóng lan tỏa tầng tầng lớp lớp.

Lạc Nhất Huy thoáng giật mình, một cảm giác rùng mình tràn tới từ sau lưng, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra nhễ nhại trên trán.

[Chưa từng nói qua sao?]

[Cảnh sát không có nói sao?]

Tào Quang cầm lấy quyển sổ ghi chép trong tay cảnh sát Tiểu Chu, đọc nhanh như gió, hai mắt cũng sáng lên: “Đúng, từ đầu tôi chỉ hỏi cậu có nhận ra người trong bức vẽ hay không hay mà thôi, tôi chưa từng đề cập tới việc người này là sát thủ.”

Cảnh sát Tiểu Chu, Lý Thương Minh quay sang nhìn Triệu Hướng Vãn, trong ánh mắt mang theo vẻ sùng bái.

Đúng thế, từ đầu tới cuối, Tào Quang chỉ hỏi Lạc Nhất Huy có nhận ra người trong bức vẽ hay không. Sau khi Lạc Nhất Huy chối, Tào Quang nói rằng các đồng nghiệp của mình đang chạy tới các bệnh viện lớn ở thành phố Châu, nếu như tìm được… Sau đó cũng không nói gì thêm nữa.

Tại sao Lạc Nhất Huy vừa nhìn thấy bức họa đã khẳng định người này chính là sát thủ?

Triệu Hướng Vãn hơi khom người, nhích đến gần Lạc Nhất Huy hơn một chút.

Dây cung đang căng chặt trong đầu Lạc Nhất Huy đột nhiên bị kéo căng hơn, vừa nhìn thấy Triệu Hướng Vãn đến gần, theo bản năng lùi về sau một chút. Cho đến khi lưng anh ta dính chặt vào lưng ghế, chặt chẽ, không còn đường lui nữa, chỉ có thể cố hết sức nghểnh cổ ra sau.

Nụ cười của Triệu Hướng Vãn tựa như một đóa hoa anh túc đoạt mệnh người khác..

Khiến chuông báo động trong đầu Lạc Nhất Huy vang lên dữ dội.

Anh ta cố gắng giải thích: “Đây là suy luận của tôi, không phải các người gọi tôi tới đây là để điều tra vụ án Úy Lam bị g.i.ế.c sao? Đột nhiên đưa ra một bức ảnh bắt tôi nhận dạng, vậy người này chắc chắn là hung thủ rồi không phải sao, còn có vấn đề gì nữa à?”

Triệu Hướng Vãn thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Hung thủ và sát thủ, tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng sự chênh lệch lại vô cùng lớn, có đúng không?”

Loading...