Gia đình thiếu vắng bóng cha, mỗi ngày người mẹ đều bận rộn đến mệt mỏi, lải nhải không ngừng, liên tục kể lể những nỗi khổ của mình, trách cứ đứa bé đã mang lại cho mình vô vàn công việc nhà cùng nỗi bận tâm. Đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh này sẽ sinh ra một cảm xúc áy náy mãnh liệt, cũng cảm thấy bản thân không xứng đáng được yêu thương.
Đối với một vài người, những nỗi đau này sẽ đi theo họ cả cuộc đời, dù có trưởng thành, dù có lập gia đình thì vẫn không có cách nào quên được.
Nhưng đối với một số người khác, những vết thương này sẽ dần được chữa lành.
Khi tuổi tác tăng lên, khi trải nghiệm cá nhân trở nên phong phú hơn, những đứa trẻ đã từng chịu tổn thương đó sẽ dần dần hiểu được, tất cả các bậc cha mẹ đều là những người lần đầu làm cha mẹ, bọn họ không phải là những người hoàn hảo. Không có ai dạy họ cách đối xử đúng đắn đối với con cái, không có ai nói cho họ biết cách yêu thương một người khác, thế nên, họ cũng sẽ mắc phải sai lầm.
Sai lầm của cha mẹ, con cái không cần đeo trên lưng cả đời.
Lạc Nhất Huy chính là trường hợp đầu tiên, anh ta không có cách nào quên được quá khứ.
Nội tâm của anh ta cực kỳ thiếu thốn tình cảm, thiếu cảm giác an toàn, vì vậy anh ta cũng đòi hỏi sự quan tâm và tình yêu thương vô tận. Trái tim anh ta giống như một cái động không đáy, dù người khác có cho anh ta bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu sự hy sinh đi chăng nữa thì cũng không thể nào lấp đầy cái động lớn đó.
Triệu Hướng Vãn là trường hợp thứ hai, cô đã đạt được sự hòa giải với quá khứ.
Cô đã từng khao khát tình yêu thương của cha mẹ, từng rất để ý đến câu “cha không đau mẹ không thương”, từng rất sợ hãi tiếp xúc với người khác, cũng từng cảm thấy mình là một người rất tồi tệ.
Nhưng theo thời gian, với sự tiến bộ trong sự nghiệp và sự xuất hiện của rất nhiều người ưu tú xung quanh, khi nội tâm càng ngày càng phong phú thì cũng là lúc Triệu Hướng Vãn đã không còn bận tâm đến nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1061-ham-mo-ghen-ti-oan-han.html.]
Đối với Triệu Hướng Vãn mà nói, sự công kích lần này của Lạc Nhất Huy quá yếu ớt, chẳng có chút sức lực nào.
“Cha không đau mẹ không thương thì sao? Tôi vẫn sống rất tốt. Bọn họ có yêu hay không yêu tôi thì cũng chẳng sao, tôi yêu chính bản thân mình là đủ rồi.”
“Nhưng còn anh thì sao?”
“Hâm mộ? Ghen tị? Oán hận?”
“Hâm mộ vì tôi có thể hòa nhập vào nhà họ Quý, ghen tị vì Quý Chiêu có được tình yêu vô bờ của cha mẹ, oán hận vì đứa con của tôi và Quý Chiêu trong tương lai sẽ trở thành một đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.”
Hâm mộ, ghen tị?
Sắc mặt Lạc Nhất Huy trở nên trắng bệch, cả người run rẩy giống như bị bệnh sốt rét vậy.
Tào Quang quả thực không thể nhìn nổi nữa, anh ấy tiến lại gần, đưa tay đè lên bả vai của Lạc Nhất Huy: “Ngồi xuống đi, đừng có kích động.” Rốt cuộc hai người họ đang làm cái gì vậy? Nội dung tranh cãi chẳng hề liên quan đến vụ án chút nào.
Bả vai Lạc Nhất Huy bị đè xuống, anh ta ngồi phịch xuống ghế.
Ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong đầu, nó dần lan rộng ra, thiêu rụi toàn bộ lý trí, sự bình tĩnh của anh ta.
Lạc Nhất Huy ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào Triệu Hướng Vãn, trong đầu cũng chỉ còn lại một suy nghĩ: Khiến người phụ nữ đáng ghét trước mặt mình sụp đổ!
“Tôi ghen tị với cô? Cô đề cao chính mình quá rồi đó! Cô bị Triệu Thần Dương điều khiển như một con rối, bị cha mẹ nuôi lợi dụng tráo đổi thân phận, bị ném đến vùng quê sinh sống suốt mười tám năm, bị ngược đãi như vậy mà cô lại có thể ung dung bỏ qua cho tất cả mọi người, còn coi nhà họ Triệu như nơi chôn nhau cắt rốn của mình, thân thiết với hai người anh trai rẻ mạt kia của cô, chính cô mới vô năng đến buồn cười đấy! Đồ quỷ nhát gan! Cái đồ đạo đức giả!”