Triệu Hướng Vãn cầm bức tranh mà Quý Chiêu vẽ lên: “Anh biết sát thủ, chuyện này anh không phủ nhận đúng không?”
Lạc Nhất Huy không nói gì.
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Rất tốt, anh đã ngầm thừa nhận.”
Lạc Nhất Huy giữ im lặng.
Hai mắt Triệu Hướng Vãn híp lại: “Anh ta là ai?”
Lạc Nhất Huy lắc đầu.
[Mình không thể nói ra người này là ai được.]
Trong phòng thẩm vấn, tất cả các cảnh sát đều đã tỉnh táo lại.
Lý Thương Minh chỉ hận không thể lao lên lắc đầu Lạc Nhất Huy, ép anh ta nói ra tung tích của sát thủ.
Tào Quang thì nghiến chặt răng, chăm chăm nhìn Lạc Nhất Huy.
Cảnh sát Tiểu Chu phụ trách làm biên bản thì viết thoăn thoắt, chỉ sợ bỏ lỡ một chữ.
Triệu Hướng Vãn không thúc giục, cánh cửa nội tâm của Lạc Nhất Huy cũng dần mở ra, những suy nghĩ trong lòng anh ta đều bị Triệu Hướng Vãn nghe rõ mồn một.
[Nếu như nói ra thì hộp đêm sẽ không thể tiếp tục hoạt động nữa.]
[Nghề nào cũng quy tắc, tổ chức sát thủ cũng vậy. Phá hủy quy tắc giang hồ thì mình chỉ còn một con đường chết.]
[Giao dịch lén lút giữa Du Huệ Dân và A Kim tuyệt đối không thể bị tiết lộ.]
Du Huệ Dân và A Kim?
Hai tay Triệu Hướng Vãn nắm chặt thành quyền, chân phải bước ra nửa bước, mũi chân hướng về phía Lạc Nhất Huy, đầu gối chân trái hơi cong lên, cơ thể hạ thấp, nghiêng về phía trước giống như một cây cung, sẵn sàng ra tay.
Lạc Nhất Huy có cảm giác một luồng khí lạnh ập vào mặt mình, nội tâm anh ta cũng kinh hoàng.
Đây không còn là trạng thái trẻ con cãi nhau nữa, mà là tư thế chiến đấu.
Khóe miệng Triệu Hướng Vãn hơi nhếch lên, ánh mắt cô lấp lánh: “Anh mở hộp đêm được bao lâu rồi?”
Lạc Nhất Huy bị khí thế của cô làm hoảng sợ, không tự chủ được mà trả lời câu hỏi của cô: “Ba năm.”
“Trong hộp đêm có đủ loại người, tốt xấu lẫn lộn, anh thường xử lý những mối quan hệ này thế nào?”
“Tôi cũng chỉ cung cấp một nơi để giải trí thôi, còn lại tôi không quan tâm.”
“Gặp phải hành vi phạm tội thì cũng không thèm để ý sao?”
“Chúng tôi có quy tắc kinh doanh, làm gì có hành vi phạm tội nào?”
Đôi môi Lạc Nhất Huy mím chặt thành một đường thẳng, thể hiện anh ta đang kháng cự.
[Mặc dù mở hộp đêm thì kiếm được tiền, nhưng cũng không tránh khỏi việc phải giao du với mấy vấn đề như mại dâm, cờ bạc, ma túy. Mình có thể đảm bảo bản thân mình trong sạch, không dính dáng đến những thứ này đã là không tồi rồi, còn người khác, mình không quản nổi, cũng chẳng muốn quản làm gì.]
[Ở sàn biểu diễn buổi tối thì không thể thiếu mấy vị công chúa, thiếu gia được. Bọn họ ở trong đó tìm khách, bị dẫn ra ngoài qua đêm thì có liên quan gì đến mình chứ? Con nghiện đến chơi đùa, làm sao thiếu được chuyện mua bán ma túy? Hộp đêm cũng phải kiếm tiền mà, chẳng lẽ lại đuổi mấy người này ra ngoài?]
[Trên tầng hai còn có mấy phòng bao tiến hành một số giao dịch không thể lộ ra ánh sáng, người của mình đều giữ kín như bưng, đây là quy tắc.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1065-co-qua-nhieu-nguoi-cam-han-nguoi-phu-nu-uy-lam.html.]
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Có tổ chức sát thủ không?”
Ánh mắt Lạc Nhất Huy lơ đãng.
Triệu Hướng Vãn nói tiếp: “Để tôi đoán thử nhé?”
Nghe thấy cái từ “đoán” này khiến Lý Thương Minh không khỏi hưng phấn. A, cảnh sát Triệu bắt đầu thể hiện kỹ thuật thẩm vấn qua biểu cảm nghi phạm rồi!
“Anh ta là sát thủ, thực hiện các giao dịch trong hộp đêm của anh.”
[A Kim là người đứng đầu trong tổ chức, giá cả rất cao.]
“Người tìm anh ta đến từ Bắc Kinh đúng không?”
[Có quá nhiều người căm hận người phụ nữ Úy Lam kia.]
“Du Huệ Dân? Quân Thành? Hay là Ngụy Thanh Phương?”
[Người hận cô ta nhất lại chính là chồng cô ta, thật nực cười!]
“Rất tốt, xem ra là Du Huệ Dân.”
Lạc Nhất Huy bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
[Sao cô ta lại biết được? Mình đâu có nói gì chứ!]
Mắt thấy Lạc Nhất Huy bắt đầu sinh lòng cảnh giác, Triệu Hướng Vãn bắt đầu tăng nhanh tiết tấu câu hỏi.
“Du Huệ Dân đến đây vì danh tiếng?”
“Anh ta đã đến hộp đêm của anh?”
“Lúc không có ai thì gặp gỡ tên sát thủ?”
“Cú điện thoại ở thành phố Châu là do Du Huệ Dân gọi tới sao? Là để xác định thời gian?”
“Anh đã làm cầu nối cho bọn họ? À, không phải anh, là giám đốc Dương.”
Triệu Hướng Vãn đột nhiên nâng cao giọng: “Sát thủ đang ở đâu? Bệnh viện nào?”
Mắt thấy Triệu Hướng Vãn từng bước từng bước vạch trần chân tướng, trán Lạc Nhất Huy chảy mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong nội tâm thì lại nói rõ ràng đáp án.
[A Kim là một đứa con hiếu thảo, mẹ của anh ta đã nằm ở bệnh viện Từ Tể được nửa năm rồi, chi phí rất cao.]
Triệu Hướng Vãn tiếp tục thẩm vấn: “Công lập hay tư nhân? Rất tốt, xem ra bệnh viện tư nhân.”
Lạc Nhất Huy không dám nhìn Triệu Hướng Vãn nữa, tầm mắt anh ta nhìn xuống phía dưới bên phải.
Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: “Bệnh viện tư nhân ở thành phố Châu có mấy cái? Nổi tiếng thì cũng chỉ có ba cái bắt đầu bằng chữ “Từ” thôi: Từ Tâm, Từ Hòa, Từ Tể, rất tốt, xem ra là bệnh viện Từ Tể.”
Dứt lời, Triệu Hướng Vãn quay đầu lại, nhìn về phía Tào Quang: “Đội trưởng Tào, xin hãy lập tức cử người đến bệnh viện Từ Tể, bắt giữ sát thủ. Chắc Du Huệ Dân đang trên đường đến đúng không? Ngay khi anh ta vừa đặt chân xuống đất thì phải lập tức khống chế anh ta.”
Tào Quang ở bên cạnh nhìn mà choáng váng, nghe vậy thì lập tức đứng lên: “Được.”
Lạc Nhất Huy có cảm giác cổ họng mình như bị cái gì đó siết chặt, một chữ cũng không nói ra nổi. Anh ta chán nản ngã ngồi xuống, toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.
Triệu Hướng Vãn nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Tôi khuyên anh, nên sớm hợp tác với cảnh sát đi, nếu không chờ đến khi tổ chức sát thủ biết được anh đã tiết lộ bí mật thì anh cũng khó mà bảo toàn mạng sống đấy.”
Lạc Nhất Huy chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Triệu Hướng Vãn, giọng nói khàn khàn: “Tôi, tôi sẽ khai báo.” Chỉ có khiến tổ chức sát thủ bị bắt gọn thì anh ta mới có con đường sống sót.