Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1070: Kiệt Xuất Ngành Cảnh Sát, Phá Án Thần Tốc

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:39:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Lương Phục là một người rất hiếu khách, không chỉ mang đặc sản của thành phố Dao đến tặng cho mỗi một thành viên trong tổ trọng án số một mà còn tặng riêng cho Triệu Hướng Vãn một lá cờ lưu niệm: “May mà có sự trợ giúp kịp thời của mọi người mà vụ bắt cóc và buôn bán trẻ em ở thành phố Dao mới nhanh chóng được phá giải như thế, đây chính là cờ tuyên dương mà phụ huynh của mấy bé gái trong vụ án gửi tặng cho cô đấy, để bày tỏ lòng biết ơn của họ đến cô.”

Nếu không có sự tham gia của Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu, cũng không biết đến bao giờ mới bắt được Hồ Điệp, mấy bé gái bị bắt cóc cũng chẳng thể trở về nhà với cha mẹ mình.

Triệu Hướng Vãn nhận lấy lá cờ, lập tức treo lên tường.

Mấy chữ vàng sáng chói “Kiệt xuất ngành cảnh sát, phá án thần tốc”.

Tuy nói trừ gian diệt ác là trách nhiệm của cảnh sát, Triệu Hướng Vãn chỉ hoàn thành công việc của mình, không mong được khen ngợi, nhưng được mọi người nhớ đến, nhận được những phản hồi tích cực như thế, vẫn là một việc rất có cảm giác thành tựu.

Sau một hồi bàn việc riêng, cuối cùng mọi người cũng vào vấn đề chính.

Lôi Lăng lấy hồ sơ vụ án ra, đặt lên bàn họp.

Chu Phi Bằng đẩy tấm bảng đen ra, ra hiệu cho Lôi Lăng tiến lên trước bắt đầu trình bày.

Lôi Lăng cũng không có ý định từ chối, đi tới bên cạnh tấm bảng đen, cầm lấy viên phấn viết xuống hai cái tên.

Vân Khiết, Vân Đức Hậu.

Theo lời giải thích của Lôi Lăng, vụ án cũng dần dần hiện lên rõ ràng trước mắt mọi người.

Vân Khiết, sinh năm 1987, năm nay chín tuổi, đang là học sinh lớp ba.

Cha cô bé là Vân Đức Hậu, sinh năm 1962, năm nay ba mươi tư tuổi, là nhân viên nghiệp vụ tại bưu điện khu Kim Kiều, thành phố Dao.

Mẹ cô bé là Tạ Lâm, sinh năm 1963, năm nay ba mươi ba tuổi, vốn là một giáo viên dạy tiếng anh ở trường tiểu học khu Kim Kiều, thuộc thành phố Dao. Sau đó cô ấy ra nước ngoài du học, gả cho một người đàn ông nước M, hiện đang sinh sống tại nước ngoài.

Khi Vân Khiết ba tuổi, Tạ Lâm quyết định ly hôn Vân Đức Hậu, sau đó ra nước ngoài mà không ngoảnh đầu lại, cũng chưa từng trở về. Nhiều năm trôi qua, Vân Khiết và cha ruột nương tựa nhau mà sống, hai cha con họ hiện đang sống trong khu dân cư của bưu điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1070-kiet-xuat-nganh-canh-sat-pha-an-than-toc.html.]

Theo lời kể của hàng xóm, Vân Khiết là một đứa trẻ hướng nội, không thích nói chuyện lắm. Có lẽ bởi vì mất mẹ từ nhỏ, cô bé rất phụ thuộc vào cha mình, không muốn rời khỏi cha, vậy nên vô cùng nghe lời, khiến người khác cảm thấy yêu mến. Các ông lão, bà lão sống cùng trong khu dân cư sống với cô bé từ nhỏ đến giờ, vậy nên cũng vô cùng thích Vân Khiết.

Thời tiết tháng ba vẫn còn lạnh, trường tiểu học vẫn cho học sinh nghỉ đông, ban ngày lúc Vân Đức Hậu đi làm, Vân Khiết vẫn luôn ở nhà làm bài tập, có đôi khi sẽ ra ngoài chơi cùng mấy bạn nhỏ khác sống cùng khu dân cư này.

Tuần trước, các bạn hàng xóm không nhìn thấy Vân Khiết suốt mấy ngày liền, cảm thấy kỳ lạ, thế là chạy tới hỏi thăm Vân Đức Hậu.

Vân Đức Hậu trả lời: “Hai ngày nay Vân Khiết cảm thấy không thoải mái lắm, nên vẫn luôn ngủ trong nhà đây.”

Mấy cô bé, cậu bé hàng xóm vội vàng bày tỏ sự quan tâm của mình: “Cậu ấy khó chịu ở đâu thế ạ? Có phải bị Vân Khiết bị cảm rồi không ạ? Để cháu về nhà nấu canh gừng mang tới, nhờ chú đút cho Khiết Khiết nhé.”

Tuy nhiên, Vân Đức Hậu lại từ chối.

Dì Phương ở nhà đối diện lại vô cùng cố chấp, hơn bảy giờ tối, bà ấy cầm lấy một chén canh gừng, sau đó chủ động sang gõ cửa nhà Văn Đức Hậu.

Cửa nhà vừa được mở ra, Vân Đức Hậu đã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: “Có chuyện gì?”

Dì Phương tò mò nhìn vào nhà, hỏi: “Khiết Khiết đâu rồi?”

Văn Đức Hậu tức giận đáp lại: “Ngủ rồi.”

Dì Phương lại hỏi: “Ngủ sớm vậy sao? Có phải con bé bệnh nặng lắm không? Có sốt cao không, cậu phải đưa con bé đến bệnh viện khám thử đi.”

Văn Đức Hậu né tránh ánh mắt: “Cảm ơn dì đã quan tâm, con bé không sao.”

Dì Phương muốn đưa phần canh gừng đang cầm trong tay cho Văn Đức Hậu nhưng lại bị hắn ta từ chối.

Dì Phương cảm thấy không còn cách nào khác, đang định quay về nhà, lại nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên trong phòng, là một tiếng động rất nhỏ, nghe như tiếng mèo kêu vậy.

Không biết tại sao, trong lòng dì Phương lộp bộp mấy tiếng, hỏi: “Tiếng gì thế kia?”

Văn Đức Hậu giả vờ muốn đóng cửa: “Không có gì.”

Dì Phương vốn vô cùng lo lắng cho Khiết Khiết, bây giờ nhìn thấy Văn Đức Hậu cứ một mực tránh né, lập tức đưa tay chặn cửa, nhất quyết muốn gặp Vân Khiết cho bằng được. Bà ấy bảo đàn ông chăm trẻ con không kỹ bằng phụ nữ, có khi cô bé bệnh nặng mà hắn ta không biết, vậy nên để bà ấy vào trong xem thử.

Loading...