Vân Đức Hậu tức giận to tiếng mắng bà ấy: “Con của tôi tự tôi biết lo, dì đừng có mà xía vào chuyện của người khác!” Nói xong, hắn ta vội vàng đóng sầm cửa lại.
Dì Phương là một nhân viên bưu điện đã về hưu, có thể nói bà ấy đã gặp gỡ và quen biết Văn Đức Hậu từ khi hắn ta vừa tốt nghiệp đại học, sau đó kết hôn rồi có con. Bây giờ lại bị Vân Đức Hậu lớn tiếng nạt nộ như thế, bà ấy cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Cho đến ngày hôm sau, khi Vân Đức Hậu đi làm, dì Phương lại đi đến nhà đối diện lần nữa, thử gõ cửa thăm dò một chút.
Sau cánh cửa truyền tới tiếng động yếu ớt.
Dì Phương đứng bên kia cánh cửa, thử lên tiếng gọi: “Khiết Khiết ơi, Khiết Khiết à.”
Bên trong lại truyền tới mấy tiếng “bộp, bộp”.
Tim dì Phương thắt lại, nhanh chân chạy đi tìm mấy ông cụ để thương lương: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? E rằng Khiết Khiết bị bệnh nặng lắm đấy, dường như tôi có nghe thấy tiếng động trong nhà, nhưng Khiết Khiết vẫn chưa ra mở cửa.”
Mấy ông lão trong khu cũng đều nhìn Khiết Khiết lớn lên, vậy nên cũng vô cùng lo lắng cho cô bé.
Một người trong đó chợt lên tiếng đề nghị: “Hay là chúng ta báo cảnh sát nhé?”
Lúc này, có người lập tức lên tiếng phản đối: “Hôm qua Tiểu Phương có nói, Khiết Khiết bị bệnh nên đang nghỉ ngơi ở nhà, nếu chúng ta báo cảnh sát có thể sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Tiểu Phương đấy? Có thể sẽ khiến cậu ấy tức giận đấy.”
Một người khác cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng thôi, chẳng phải chúng ta có hơi xen vào việc của người khác sao?”
Cuối cùng dì Phương vỗ bàn một cái: “Nếu có chuyện gì không ổn, cứ gọi cảnh sát thôi. Không có vạn nhất, nhưng nếu lỡ xảy ra chuyện không may thì sao đây?”
Sau khi nghe xong, mấy ông cụ cũng đồng ý báo cảnh sát, báo rằng bên trong nhà có trẻ em bệnh nặng cần được giúp đỡ. Sau khi nhận được báo án, cảnh sát khu vực đồn cảnh sát khu Kim Kiều vội vàng xuất quân, liên lạc với Vân Đức Hậu, yêu cầu hắn ta mở cửa nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1071-toi-nghi-ngo-anh-dang-nguoc-dai-tre-em.html.]
Cũng may nữ cảnh sát phụ trách vụ này cũng rất có trách nhiệm, theo dõi mọi nhất cử nhất động của Vân Đức Hậu, yêu cầu phải gặp được Vân Khiết mới đồng ý rời đi.
Vân Đức Hậu không còn cách nào khác, chỉ đành lạnh lùng lấy chìa khóa ra mở cánh cửa phòng phía Bắc đang khóa chặt, lên tiếng giải thích: “Con bé làm bài tập nghỉ đông không tốt, tôi dạy dỗ con bé mấy câu, thế mà con bé lại dám cãi lại tôi, chọc tôi giận nên tôi nhốt nó trong phòng hai ngày. Được rồi, bây giờ các người thấy nó rồi đấy, mau về đi.”
Nữ cảnh sát nghe xong, tức giận không thôi, nhưng nói thế nào thì Vân Đức Hậu cũng là cha của Vân Khiết, việc hắn ta dạy dỗ, trách phạt con mình, cảnh sát bọn họ cũng chỉ có thể phê bình, khuyên răn vài câu, thế là cô ấy chỉ đành lên tiếng khiển trách: “Cho dù cô bé không nghe lời, vậy thì anh cũng nên nói chuyện từ từ, nhẹ nhàng dạy dỗ. Sao lại ngược đãi cô bé như vậy?”
Bởi vì đối mặt với cảnh sát, Vân Đức Hậu chỉ đành cười trừ cho qua: “Đúng, đúng, đúng, là lỗi của tôi. Đồng chí cảnh sát, cái này cũng không hẳn là ngược đãi đúng chứ? Tôi cũng chỉ nhốt con bé hai ngày. Cảm ơn mấy dì mấy chú hàng xóm đã quan tâm, bây giờ tôi sẽ cho con bé thay đồ rồi ra ngoài chơi, được chưa nào?”
Khi nói đến câu “cảm ơn mấy dì mấy chú đã quan tâm”, Vân Đức Hậu cố gắng nhân mạnh, muốn biểu đạt sự bất mãn của mình.
Cánh cửa phòng mở ra, mùi khai của nước tiểu đập vào mặt mọi người.
Cửa sổ bị đóng kín mít, tấm rèm cửa cũng bị kéo sát lại, trong phòng vô cùng tối.
Đưa tay nhấn mở công tắc đèn, ánh đèn nhỏ trong phòng cũng chẳng sáng lắm.
Trời rất lạnh, trên giường chỉ có mỗi một chiếc chăn mỏng, trông cũng chẳng sạch sẽ lắm.
Lúc này, Vân Khiết đang co rút người ngồi ở đầu giường, ôm chân, cả người run rẩy.
Mấy tiếng “bộp” mà dì Phương nghe thấy ban nãy là tiếng động khi Vân Khiết dùng đầu đập vào tấm ván giường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lòng dì Phương tan nát, bà ấy đẩy Vân Đức Hậu sang một bên, còn mình vội vàng lao vào phòng, bế Vân Khiết đang mơ màng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Cơ thể Vân Khiết nhẹ như một đống rơm nhỏ, đầu cô bé rủ xuống bả vai dì Phương, lúc này cuối cùng dì Phương cũng nghe rõ nội dung tiếng lẩm nhẩm của cô bé.
“Cha ơi, con sai rồi, con biết lỗi rồi.”
Nước mắt dì Phương lập tức tuôn trào, bà ấy ôm Vân Khiết đi ra ngoài, Vân Đức Hậu đưa tay lên định cản lại nhưng lại bị nữ cảnh sát khống chế: “Mau về đồn cảnh sát cùng chúng tôi, tôi nghi ngờ anh đang ngược đãi trẻ em!”
Vân Khiết được đưa vào bệnh viện tiến hành kiểm tra toàn diện, bởi vì bị bỏ đói ba ngày nên dinh dưỡng không đầy đủ, ngoài ra trên người cũng không còn vết thương nào khác, nhưng trạng thái tinh thần của cô bé hiện giờ rất kém. Sợ ánh sáng, sợ tiếng động lớn, cứ luôn trốn trong chăn khóc thút thít, không ngừng nói: Cha ơi con sai rồi, con biết lỗi rồi, trông cô bé lúc này hệt như một con thú nhỏ bị thương.