Sau khi được đưa tới đồn cảnh sát, Vân Đức Hậu một mực không chịu thừa nhận bản thân ngược đãi trẻ em, mở miệng ngậm miệng đều nói bản thân một mình nuôi con gái cũng không dễ dàng gì, bây giờ con gái trưởng thành đi học không chú tâm, cách thức trừng phạt của bản thân lại có hơi cực đoan, nhưng dụng ý đều chỉ muốn tốt cho con mình mà thôi.
Hắn ta còn nói, kể từ sau khi ly hôn với Tạ Lâm, hắn ta vẫn luôn ở như thế, không đi thêm bước nữa cũng là vì mong muốn nuôi dạy con gái nên người, không muốn người nào đối xử không tốt với con mình.
Nói tới đây, Lôi Lăng đưa mắt nhìn Triệu Hướng Vãn, thái độ thành khẩn: “Xảy ra một vụ án ngược đãi trẻ em, trong cục chúng tôi vô cùng xem trọng. Hiện giờ, Vân Khiết đang tiếp nhận điều trị tâm lý, nhưng Vân Đức Hậu một mực không chịu thừa nhận, hơn nữa khi chúng tôi đến khu dân cư nơi hai cha con sinh sống, hàng xóm ở đó đều nói là người Vân Đức Hậu luôn tận tâm với công việc, bình thường khi dạy dỗ con cái đều có cương có nhu, cũng chưa từng thấy hắn ta lớn tiếng với con gái ở bên ngoài. Chỉ dựa vào lời khi của nhóm dì Phương vậy thì tội danh ngược đãi trẻ em rất khó thành lập.”
Ngụy Lương Phục bổ sung: “Hiện giờ Vân Khiết đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tự kỷ, cảnh sát hỏi gì cô bé đều không chịu nói, chỉ biết nói: Ba ơi con sai rồi. Vì thế chúng tôi muốn mời cô đến hỗ trợ điều tra, giao tiếp với cô bé thông qua góc độ tâm lý, xem có thể giúp đỡ cô bé thoát khỏi trạng thái tự kỷ hay không.”
Giọng nói trầm thấp của Lôi Lăng lại vang lên: “Cảnh sát Triệu, tôi cũng có một cô con gái mười tuổi, vậy nên không chịu được khi thấy một đứa bé chịu khổ như vậy. Chúng tôi đều biết cô lập công lớn trong vụ án của Vệ Lệ Na, vậy nên cũng đặc biệt quan tâm đến vấn đề tư vấn tâm lý cho trẻ, cho nên… Mong cô có thể giúp đỡ cô bé Vân Khiết đáng thương này đi.”
Lời kể của Lôi Lăng đã khơi dậy cơn phẫn nộ của toàn bộ đội cảnh sát trọng án.
"Đồ cặn bã!"
"Nhất định phải đưa tên này ra pháp luật."
"Hướng Vãn, chúng ta cùng ra tay đi."
Mặc dù Triệu Hướng Vãn cảm thấy lo lắng cho Vân Khiết, nhưng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Cô nhìn Lôi Lăng, đặt ra một nghi vấn: "Nếu chỉ là để hỗ trợ tâm lý cho đứa trẻ, chắc hẳn bên cục cảnh sát các anh cũng có chuyên gia tâm lý nhỉ? Hà tất phải đến tận đây để tìm tôi?"
Câu hỏi này khiến Chu Phi Bằng và những người khác cũng dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, dù cho Cục trưởng Ngụy và Cục trưởng Hứa có là đồng đội thân thiết, "quan hệ rất tốt", thành phố Dao cũng không cách xa thành phố Tinh lắm, nhưng dù sao đây cũng là sự phối hợp liên tỉnh, thủ tục có chút phức tạp. Hơn nữa, vụ án này cũng không phải thuộc dạng đặc biệt nghiêm trọng, cớ gì lại làm phiền đến Cục trưởng Ngụy và Lôi Lăng đích thân chạy đến đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1072-khong-ai-co-the-noi-doi-truoc-mat-trieu-huong-van.html.]
Không ai có thể nói dối trước mặt Triệu Hướng Vãn.
Do đó, Lôi Lăng cũng đoán được Triệu Hướng Vãn sẽ hỏi điều này, anh ấy nhìn về phía Ngụy Lương Phục rồi quyết định nói thật
"Thật ra, tôi có dụng ý riêng của mình."
"Mẹ của Vân Khiết, Tạ Lâm là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau ở khu tập thể công nhân của trường Trung học số Một thành phố Dao. Sau đó tôi thi đỗ vào trường Cảnh sát, còn cô ấy theo học đại học Kinh Tế Tài Chính, chúng tôi đã yêu nhau ba năm. Nhưng cô ấy một lòng muốn ra nước ngoài, trong khi tôi lại muốn ở lại thành phố Dao làm việc. Thêm vào đó, tính cách cả hai đều quá mạnh mẽ, không thể hòa hợp nên cuối cùng đã chia tay."
Nói đến đây, Lôi Lăng thở dài, rút hai tấm ảnh từ trong túi ra, đặt lên bàn họp.
"Dù đã chia tay, nhưng dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau. Khi nhìn thấy Vân Khiết, trong lòng tôi thực sự không chịu nổi. Mọi người xem đi, đây là tấm ảnh tôi và Tạ Lâm lúc nhỏ, còn tấm kia là ảnh của Vân Khiết chụp tại bệnh viện."
Một tấm là ảnh đen trắng.
Hai đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi, đứng dưới gốc cây hòe lớn, đầu tựa vào nhau.
Cậu bé trông ngây ngô, mặc áo thuỷ thủ, tay choàng qua vai cô bé.
Cô bé đeo băng đô, tóc tết lại thành hai bím, mặc chiếc váy cộc tay màu trắng, mang tất nilon, đi giày sandal, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, trông rất xinh xắn. Hai đứa trẻ nhe răng cười, vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu.
Tấm ảnh còn lại là ảnh màu.
Vân Khiết trong bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, ôm gối ngồi bên giường, nghiêng đầu, môi mím chặt, trông rất đáng thương.
Mặc dù cách nhau hơn hai mươi năm, dù cách ăn mặc khác nhau, nhưng ai cũng có thể nhận ra, hai cô bé này có đến tám, chín phần giống nhau.
Trong mắt Lôi Lăng thoáng hiện vẻ hoài niệm: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Vân Khiết, trong lòng thực sự rất đau xót, con bé quá giống Tạ Lâm. Dù Tạ Lâm vì muốn ra nước ngoài mà dứt khoát ly hôn, bỏ lại con bé, nhưng... Với tư cách là bạn thanh mai trúc mã, tôi không thể chịu được việc con bé bị cái tên khốn nạn Vân Đức Hậu đó hành hạ!"