Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1073: Bức Tranh Thủy Mặc Của Thiên Nhiên

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:39:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Lương Phục cũng nói thêm: "Là Lôi Lăng nhờ tôi đến. Cậu ấy nói một mình cậu ấy không đủ sức nặng, sợ cô không chịu giúp đỡ."

Suy nghĩ một lát, Ngụy Lương Phục bổ sung thêm: "Đúng là trong cục chúng tôi có nhà tâm lý học, nhưng công việc thường ngày của họ chủ yếu là đàm phán với tội phạm, hoặc hỗ trợ các cảnh sát giải tỏa tâm lý, kinh nghiệm làm việc với trẻ em không nhiều. Chúng tôi đã cử hai người đến nhưng Vân Khiết hoàn toàn không chịu tiếp xúc với họ. Khi nói chuyện với Vân Đức Hậu, chúng tôi đều lép vế."

Nói đến đây, Ngụy Lương Phục lại cảm thấy như mình đang "nâng cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong mình", nên vội vàng chữa lại: "Tất nhiên, muốn đối diện với tội phạm mà vẫn giữ được khí thế ngút trời, từng bước áp đảo, thì trong toàn bộ hệ thống cảnh sát chỉ có mình cô, cảnh sát Triệu, là làm được điều này. Vì vậy, chúng tôi muốn nhờ cô giúp đỡ."

Triệu Hướng Vãn vẫn chưa trả lời.

Lôi Lăng hạ thấp giọng, bày tỏ khó khăn của mình: "Bạo hành tinh thần rất khó để định tội. Cha đánh đập, mắng nhiếc con gái, dù chúng tôi có biết thì cảnh sát cũng không thể can thiệp. Điều tôi lo lắng nhất chính là nếu chúng ta bỏ qua lần này, vậy thì trong tương lai Vân Khiết có thể sẽ phải chịu đựng những tổn thương còn nặng nề hơn. Tôi đã nhìn thấu con người Vân Đức Hậu, hắn ta hoàn toàn là kẻ giả nhân giả nghĩa, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu! Muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn ta, không ai có thể làm tốt hơn cô!"

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Các anh đã nói chuyện này với cục trưởng Hứa chưa?”

Ngụy Lương Phục vội vàng bày tỏ: "Nói rồi, nói rồi, mấy ngày trước tôi đã gọi điện cho cậu ấy. Hứa Tung Lĩnh nói chỉ cần cô đồng ý, cậu ấy không có ý kiến. Bên phía Miêu Huệ, tôi cũng đã liên hệ, cô ấy đồng ý cho người đi. Tuy nhiên, Quý Chiêu có lẽ không thể đi được, vì cơ sở dữ liệu trẻ em mất tích vừa mới khởi động, cần Quý Chiêu tham gia."

Triệu Hướng Vãn quay sang nhìn Quý Chiêu.

Quý Chiêu có thể nhìn ra sự lo lắng của cô mỉm cười nhẹ nhàng.

[Không sao đâu, em cứ đi đi.]

Triệu Hướng Vãn lúc này mới gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ đưa theo hai người nữa, đến thành phố Dao một chuyến."

Lôi Lăng vui mừng khôn xiết: "Không thành vấn đề! Cô mang người của mình đi, làm việc sẽ thuận tiện hơn. Yên tâm, toàn bộ chi phí đi lại, ăn ở chúng tôi lo hết."

Chu Phi Bằng lập tức giơ tay: "Hướng Vãn, lần này cho tôi đi cùng nhé?" Bởi vì Hà Minh Ngọc vừa mới sinh con, Chu Phi Bằng đã ở nhà suốt một thời gian dài, bỏ lỡ vài vụ án lớn. Bây giờ hiếm có cơ hội ra ngoài, Chu Phi Bằng lập tức xung phong

Triệu Hướng Vãn hỏi anh ta: "Con anh thì sao?

Chu Phi Bằng đập vào n.g.ự.c mình: "Yên tâm, cha mẹ tôi cùng nhau trông cháu, đảm bảo chăm sóc tốt."

Triệu Hướng Vãn cuối cùng đồng ý: "Được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1073-buc-tranh-thuy-mac-cua-thien-nhien.html.]

Cô gọi thêm cả Chu Như Lan và Chúc Khang, bốn người thành một nhóm nhỏ lên đường.

Lưu Lương Câu thì ở lại cùng Ngải Huy, Hoàng Nguyên Đức lo phần hậu cần.

Cả nhóm lên đường đến thành phố Dao.

Gió lạnh đìu hiu, hàng cây ngô đồng bên đường trụi hết lá, những cành cây trơ trọi vươn lên bầu trời, nhìn thôi cũng thấy lạnh.

Chu Phi Bằng kéo chặt chiếc áo khoác dạ, hà một hơi thở, nhìn lớp sương trắng mờ trước mặt, lắc đầu: "Thành phố Dao lạnh hơn thành phố Tinh của chúng ta."

Chúc Khang nói: "Dù gì cũng gần về phía bắc hơn, lại có nhiều núi, cao hơn mực nước biển nên lạnh hơn cũng là bình thường."

Chu Như Lan nói: "Thời tiết lạnh thế này, vậy mà chỉ cho cô bé đắp một chiếc chăn mỏng như thế, đúng là tàn nhẫn!"

Câu chuyện đột nhiên trở nên nặng nề.

Dưới sự hướng dẫn của Lôi Lăng, cả bốn người nhanh chóng đi đến khu tập thể bưu điện.

Đây là một khu dân cư nhỏ chỉ có ba tòa nhà, nằm cạnh con đường lớn, các tòa nhà xếp thẳng hàng gọn gàng. Những bức tường gạch đã bị ăn mòn kha khá, tường chắn dốc đứng leo đầy cây thường xuân, lớp sơn trên khung cửa gỗ đã bong tróc.

Lôi Lăng chỉ vào tòa nhà cuối cùng: "Nhà họ Vân ở phòng 203, tầng hai tòa ở giữa."

Đi vòng ra phía bắc của tòa nhà cuối cùng, Triệu Hướng Vãn ngước lên nhìn cửa sổ phòng ngủ phía bắc của phòng 203. Ngôi nhà cũ kỹ có tuổi đời gần bốn mươi năm, cửa sổ gần như bị cây thường xuân bao phủ.

Lôi Lăng nói: "Cửa sổ này hầu như rất ít khi mở, nên cây thường xuân mới mọc dày như vậy."

Triệu Hướng Vãn gật đầu.

Cây thường xuân là loại cây leo thân gỗ nhiều năm, thường bám tường leo lên, rễ cây có thể đ.â.m vào các khe hở của gạch tường.

Vào mùa hè, cây tỏa bóng mát, tràn ngập sắc xanh, như phủ lên bức tường gạch đỏ một tấm thảm xanh. Đến mùa đông, lá rụng hết, chỉ còn lại những rễ cây ngoằn ngoèo bám trên tường, biến nó thành một bức tranh thủy mặc.

Những cửa sổ thường xuyên mở thì rễ cây không có chỗ bám, cùng lắm chỉ buông thõng vài sợi, không gây hại. Nhưng nếu cửa sổ lâu ngày không mở, cây thường xuân sẽ mọc kín, che lấp cả ô cửa.

Loading...