Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 1076: Lý Do Vân Đức Hậu Lạnh Nhạt Với Con Là Do Bị Tổn Thương Tình Cảm

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:39:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dì Phương thở dài nặng nề: "Tội nghiệp thay! Dì chứng kiến Tiểu Vân tốt nghiệp đại học rồi được phân công về bưu điện của bọn dì làm việc. Khi đó thằng bé ấy là một chàng trai cởi mở, vui tươi, lương thiện. Theo đuổi Tạ Lâm hai năm, sau đó kết hôn và sinh con, những ngày đó thằng bé cười suốt như một đứa trẻ. Lúc nào cũng ôm ấp Khiết Khiết trong tay, cõng con bé trên vai, thân thiết vô cùng. Vậy mà từ khi Tạ Lâm bỏ đi, Tiểu Vân thay đổi hoàn toàn. Haizz! Bọn dì cũng không dám chạm vào nỗi đau của thằng bé, nên chẳng bao giờ nhắc đến tên Tạ Lâm."

Sau khi hỏi thêm vài chi tiết liên quan đến lần báo cảnh sát, Triệu Hướng Vãn cùng mọi người chào tạm biệt dì Phương rồi rời đi.

Khi cả nhóm đi tới cầu thang, dì Phương gọi họ lại, do dự một chút rồi nói: “Bao nhiêu năm nay Tiểu Vân vừa làm cha vừa làm mẹ, thật sự cũng không dễ dàng gì. Mặc dù lần này thằng bé sai, nhưng biết sai mà sửa thì không gì tốt hơn. Chỉ cần sau này đối xử dịu dàng và yêu thương Khiết Khiết hơn, những người hàng xóm già như bọn dì cũng sẽ bỏ qua. Nếu thằng bé bận quá, có thể để Khiết Khiết sang nhà dì làm bài tập, dì sẽ giúp trông nom con bé."

Triệu Hướng Vãn và Lôi Lăng trao đổi với nhau một ánh mắt.

Lôi Lăng đành gật đầu: “Được, cháu sẽ chuyển lời của dì.”

Sau khi hỏi thêm một số hàng xóm cũ, những thông tin thu thập được hầu như không khác nhau nhiều. Tóm tắt lại thì đại khái như sau:

Thứ nhất, về mặt ăn mặc thì Vân Đức Hậu không hề bạc đãi con gái.

Thứ hai, lý do Vân Đức Hậu lạnh nhạt với con là do bị tổn thương tình cảm.

Thứ ba, Vân Khiết rất tuân thủ những mệnh lệnh của cha, chưa từng trái lời, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời.

Ra khỏi khu tập thể bưu điện, Triệu Hướng Vãn nói với Lôi Lăng: “Xem ra, hàng xóm của Vân Đức Hậu không có ý định truy cứu đến cùng.”

Lôi Lăng cười khổ: “Đúng vậy! Đây cũng là một trong những lý do tại sao tôi phải đến tìm cô. Hầu hết mọi người đều nói rằng Vân Đức Hậu là một người cha tận tụy, lần này chỉ vì con không nghe lời mà phạt quá nặng, chỉ cần phê bình giáo dục hắn ta là đủ.”

Lôi Lăng dừng lại một lát, nét mặt nghiêm túc nói: “Nhưng tôi không tin Vân Đức Hậu!”

Chu Phi Bằng ở bên cạnh nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: Anh là bạn trai cũ, có phải đang có thành kiến với Vân Đức Hậu không?

Lôi Lăng nghiêm túc nhìn Triệu Hướng Vãn: “Tôi có một cảm giác rất lạ, tôi luôn cảm thấy Vân Đức Hậu không phải là người tốt.”

Chu Phi Bằng định bật cười, nhưng bị ánh mắt của Triệu Hướng Vãn ngăn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1076-ly-do-van-duc-hau-lanh-nhat-voi-con-la-do-bi-ton-thuong-tinh-cam.html.]

Triệu Hướng Vãn nói: “Trực giác của cảnh sát hình sự, thường dựa trên sự tích lũy kinh nghiệm.”

Lôi Lăng như gặp được người hiểu mình: “Theo lý mà nói, chuyện này không tính là vụ án hình sự, nhưng lúc đó, nữ cảnh sát ở đồn rất có trách nhiệm. Sau khi đưa đứa bé đến bệnh viện, cô ấy đã yêu cầu sự can thiệp của chuyên gia tâm lý từ sở cảnh sát, vì vậy tôi đã cùng chuyên gia tâm lý đến bệnh viện... Haizz! Nếu các cô cậu nhìn thấy đứa trẻ, sẽ hiểu được cảm giác của tôi.”

Trước mắt Lôi Lăng hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Vân Khiết, gương mặt anh ấy hiện lên nét không đành lòng.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Trực giác của cảnh sát hình sự, rồi sao nữa?”

Lôi Lăng quay về chủ đề chính: “Đúng, trực giác. Khi tôi gặp Vân Đức Hậu, cảm giác như hắn ta là một vũng bùn đặc sệt, đen tối, bốc mùi, bám vào rồi thì không thể rũ bỏ. Người như vậy, sống chung lâu dài, không có bệnh cũng sẽ sinh bệnh.”

Triệu Hướng Vãn ngước mắt nhìn Lôi Lăng: “Vậy chúng ta cùng gặp hắn ta đi.”

Lôi Lăng là một cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, đã gặp nhiều tội phạm, khả năng phân biệt thiện ác cực kỳ nhạy bén, Triệu Hướng Vãn tin vào trực giác của anh ấy.

Lôi Lăng nhìn đồng hồ: “Bây giờ gần mười hai giờ trưa rồi, giờ này Vân Đức Hậu chắc đang ở bệnh viện cho con ăn. Thế này nhé, chúng ta đến bệnh viện gặp hắn ta và đứa bé trước, sau đó tôi mời mọi người ăn trưa, thế nào?”

Triệu Hướng Vãn từ trong túi lấy ra vài túi kẹo cưới, phát cho mỗi người một túi: “Ăn chút kẹo trước cho đỡ đói.”

Những viên kẹo màu đỏ, xanh, vàng rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi, cuối cùng cũng giúp mọi người nhẹ nhõm đôi chút.

Bệnh viện Nhi thành phố Dao, tầng 3 khu nội trú.

Sàn nhà màu xanh da trời, tường trắng tinh dán những hình ảnh căn nhà trong rừng, thế giới dưới đại dương, tràn ngập hơi thở trẻ thơ.

Lôi Lăng và Triệu Hướng Vãn cùng nhau bước vào phòng bệnh.

Chu Phi Bằng, Chu Như Lan và Chúc Khang đi theo sau.

Trên giường bệnh trắng tinh, một bé gái xõa tóc, dựa lưng vào gối, ngồi ở đầu giường. Trước mặt con bé có một chiếc bàn nhỏ, trên đó là một khay cơm trẻ em màu hồng.

Trong khay có đủ thịt và rau, là suất ăn dinh dưỡng của bệnh viện.

Loading...